CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 493

Đương nhiên hắn ta tưởng rằng Lục Hi đã đầu độc chủ tịch, khiến chủ tịch hồn siêu phách lạc nên mới tín nhiệm anh như vậy, chứ không phải anh thật sự có tài năng gì.

Nhưng dù sao chủ tịch vẫn là chủ tịch, cho dù trong lòng Khang Hiểu Vũ có bao nhiêu lửa giận đi chăng nữa, nếu chủ tịch đã mở miệng rồi, hắn ta cũng không dám nhiều lời nữa.

Lục Hi cau mày, anh cảm nhận được đám lính trên núi đã bắt đầu di tản, chuẩn bị tràn ra bao vây phía sau bọn họ.

Anh phải mang theo đám người Thạch Kế Đông cho nên chuyện rút lui bây giờ chắc chắn không kịp, tốc độ của bọn họ quá chậm.

Lục Hi lập tức trầm giọng nói: “Đứng lên đi, chúng ta đi xem thử”.

Hạ Huyên Huyên nói: “Đi xem thử cái gì, đối phương có hỏa lực khủng khiếp như vậy, anh muốn chúng ta đi chịu chết hay sao?”

Tuy rằng Lục Hi đã thể hiện ra bản lĩnh phi thường của mình nhưng Hạ Huyên Huyên vẫn không tin tưởng anh.

“Bọn họ đã bao vây chúng ta rồi, cô cho rằng chúng ta còn có thể chạy trốn được sao? Nếu như các người nghe lời tôi thì tôi sẽ bảo vệ các người an toàn”, Lục Hi lạnh lùng nhìn Hạ Huyên Huyên nói.

Mọi người ai cũng do dự, đối phương có quá đông, hơn nữa còn có không ít cao thủ, rõ ràng có ưu thế áp đảo.

Trong khi đó bọn họ chỉ có một cao thủ là Thịnh Quốc An đã bị mất đi khả năng chiến đấu ngay từ loạt đạn đầu tiên, còn lại sáu người lính đặc công thì vẫn vô cùng yếu thế về hỏa lực và quân số, bây giờ Lục Hi chính là niềm hi vọng cuối cùng của bọn họ.

Sau một lúc, Thạch Kế Đông mới nói: “Mọi người nên nghe lời cậu Lục, bây giờ cũng không còn cách nào tốt hơn”.

Mọi người không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý.

Tất cả mọi người thận trọng đứng lên, năm người lính đặc công đứng ở hàng đầu tạo thành bức tường người, người lính còn lại cõng theo Thinh Quốc An trên lưng, trong khi Lục Hi ở giữa bắt đầu chậm rãi đi vào thung lũng.

Trên đường đi ai cũng e ngại, lo lắng đề phòng, rất sợ chỉ trong nháy mắt sẽ lại có thêm một loạt đạn bắn tới đây.

Nhưng may mắn thay tất cả mọi người đều bình an vô sự trên đường đi.

Mọi người cứ đi như vậy trong khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng đã tiến vào thung lũng.

Bước vào trong thung lũng, bọn họ thấy Julien đang ngồi trên ghế hút xì gà rất thoải mái.

Gonzalez tóc vàng tung bay đang nở nụ cười ung dung đứng bên cạnh Julien.

Ở một bên khác, Vương Kiến đang đứng nhìn những người đang đi tới với ánh mắt oán hận.

Mọi người nơm nớp lo sợ tới gần, khi họ đến gần thì Hạ Nguyên Phi liền nhìn thấy học trò Vương Kiến của mình cho nên ngay lập tức sửng sốt.

“Tại sao cậu lại ở đây?”

Vương Kiến cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập oán hận nhưng cũng không nói gì.

Hạ Huyên Huyên nhìn thấy ánh mắt của Vương Kiến thì cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra cho nên cô ta tức giận nói: “Thì ra là do anh bán tin tức, đồ phản bội vô liêm sỉ, b*n n**c cầu vinh”.

Vương Kiến nghe Hạ Huyên Huyên nói vậy thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa, liền lộ ra vẻ dữ tợn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc