CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 448

Lục Hi nhẹ nhàng vuốt lưng A Đóa, nhỏ giọng an ủi cô.

Một lúc sau, A Đóa mới dừng khóc và ổn định cảm xúc.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi hỏi: “A Đóa, đã xảy ra chuyện gì?”

A Đóa khóc thút thít hai tiếng rồi chậm rãi nói.

Hóa ra đến giờ cơm tối, Lục Hi vẫn chưa về.

A Đóa cảm thấy hơi đói, cô ấy muốn đi ăn cơm.

Nhưng cơm khách sạn A Đóa không ăn nổi, cô ấy chạy ra ngoài muốn tìm một quán cơm giá rẻ, tùy tiện ăn một chút.

Vì vậy A Đóa rẽ đông rẽ tây tìm được một quán mì trong hẻm nhỏ, cô ấy muốn ăn một bát mì.

Lúc ăn xong, khi đi ra chuẩn bị về khách sạn, ở một chỗ mờ tối, cô ấy cảm giác có ai đó dùng thứ gì bịt miệng mình, ngay sau đó cô ấy liền mất đi cảm giác.

Đến khi tỉnh dậy cô ấy đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đồng thời bị người ta trói lại, cô liều mạng giãy giụa, muốn kêu cứu chạy trốn, nhưng đổi lại là một trận đòn đau đớn.

Ngay sau đó, đám người này lại đút ăn cái gì đó, cô ấy liền mơ mơ màng màng bị đưa đến chỗ này.

Lục Hi nghe xong, anh chậm rãi nói: “Bây giờ không sao rồi, đừng sợ, có anh Lục ở đây”.

A Đóa gật đầu, có anh Lục ở đây, cô ấy cảm thấy vô cùng an toàn và bình tĩnh trở lại.

Lúc này, Lục Hi mới ngẩng đầu lên nói với Cổ Ngọc Đạt: “Là người của ông bắt A Đóa đến chỗ này?”

Bây giờ Cổ Ngọc Đạt đã biết chuyện lớn không ổn, vì ngay cả hai người nổi tiếng ở Đô Thành cũng quỳ rồi, ông ta thì càng tệ hơn.

Ngay khi Lục Hi hỏi, ông ta đã nghĩ xong nên trả lời thế nào.

“Cậu Lục, chuyện này tôi không hề biết chút nào, A Đóa là người bên ngoài đưa tới, không liên quan đến tôi”.

Cổ Ngọc Đạt cảm thấy mình phải phủi sạch liên quan đến chuyện này, đánh lừa chuyện trước đó rồi về sau nghĩ cách tiếp.

Nhưng Lục hi lại cười lạnh, anh ngoắc tay, Cổ Ngọc Đạt giống như bị một lực hút cực mạnh trong nháy mắt hút đến tay Lục Hi.

Một tay Lục Hi túm cổ ông ta, hung hãn ấn xuống bàn trà trước mặt.

“Ầm” một tiếng, bàn trà bể tan tành, rượu vẩy khắp người Cổ Ngọc Đạt, mảnh vỡ thủy tinh cứa khắp mặt ông ta, máu tươi chảy ròng ròng.

Hai tên phục vụ nhìn thấy liền vội vàng quát lên: “Mày muốn làm gì?”

Không đợi Lục Hi nói gì, Vương Trạch Nham đứng dậy cho hai tên phục vụ mấy cái bạt tai.

“Quỳ xuống cho ông, chỗ này còn có phần cho mấy bọn tạp nham chúng mày nói chuyện hả?”

Nói xong, Lục Hi xòe bàn tay ra, lập tức lòng bàn tay dấy lên ngọn lửa hình hoa sen màu vàng sậm khẽ đung đưa.

Chỉ thấy anh nhẹ nhàng thổi một hơi, ngọn lửa hình hoa sen kia liền thổi vào trong cơ thể Cổ Ngọc Đạt.

Nhất thời, Cổ Ngọc Đạt phát ra một tiếng hét thảm, ông ta lăn lộn không ngừng trên đất, biểu cảm trên mặt giống như có người cầm đao chém từng nhát từng nhát vào lục phủ ngũ tạng của ông ta.

Cổ Ngọc Đạt không ngừng lăn lộn, cơ thể từ trong ra ngoài dần dần bốc lên làn khói xanh. Ngay sau đó khắp nơi trên cơ thể phơi bày hình dáng giống như nham thạch.

Tiếng hét thảm của Cổ Ngọc Đạt càng lớn hơn, như đang chịu đựng đau đớn ở địa ngục, ông ta vừa quằn quại vừa gào thét.

Bình luận

Truyện đang đọc