CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 789

Tề Tuyết Phong thấy thế thì kích động nói: “Đúng là vật tổ thời thần thoại rồi, không biết trong này sẽ có thứ gì đây”.

Mà Lục Hi cũng trầm giọng nói: “Chắc là nơi này đấy, mọi người cẩn thận”.

Nói xong, Lục Hi vung cây thương rồng, mạnh mẽ dồn sức đẩy vào, cửa đá lập tức vỡ ra.

Anh lệnh cho quả cầu ánh sáng đi trước chiếu sáng, mọi người mới nhìn rõ đây là một cái sảnh hình tròn, chỉ rộng khoảng trăm mét, trung tâm có một vật tổ đang khắc họa hình ảnh lão già, ngoài ra không còn gì khác.

Lục Hi hơi tò mò, đứng yên một lát rồi mới nói: “Mọi người chờ bên ngoài đi, tôi đi vào trước xem sao”.

Mọi người đương nhiên là gật đầu đồng ý, dù Lục Hi không nói thì bọn họ cũng chẳng dám tự ý đi vào, ai mà biết trong đó liệu có quỷ xuất hiện hay không.

Lục Hi từ từ đi vào sảnh, nhìn xung quanh, không thấy có điều gì khác thường.

Điều này khiến anh thấy hơi lạ, anh cứ nghĩ bên trong sẽ có sự tồn tại nào đó đáng sợ cơ, không ngờ là chẳng có gì.

Nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu. Chỉ riêng đám quỷ tượng đá kia thôi cũng khó vượt qua rồi, trong này không có vật gì để phòng ngự là chuyện bình thường.

Sau khi xác nhận bên trong không có nguy hiểm gì, Lục Hi mới nói: “Khắc Tẩm, đưa thầy Tề và mọi người vào đi”.

“Vâng, anh Lục”, Khắc Tẩm nghe vậy thì lập tức dẫn Tề Tuyết Phong cùng mọi người đi vào.

Lục Hi nhìn bọn họ và nói: “Mọi người có thể nhìn, nhưng không thể chạm vào bất cứ đồ vật gì”.

Tề Tuyết Phong gật đầu: “Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không gây rắc rối cho cậu đâu”.

Lục Hi gật đầu, Tề Tuyết Phong liền dẫn theo học sinh của mình đi xem xét tranh tường ở xung quanh và thành phần cấu tạo nên địa chất nơi này.

“Tiếc là không mang theo dụng cụ vào đây”, Tề Tuyết Phong tiếc nuối.

Còn Lục Hi thì đang nhìn chằm chằm bức tượng.

Trong một địa cung như thế này, không thể vô duyên vô cớ xuất hiện một bức tượng được. Lục Hi cảm giác chắc chắn còn thứ gì đó bên trong.

Mà nhìn vẻ ngoài của bức tượng này, có lẽ là vị đại thần Tát Mãn theo lời của Barthes.

“Tại sao bức tượng này lại ở đây nhỉ? Không lẽ chỉ để làm kỷ niệm thôi sao?”

Lục Hi khổ tâm suy nghĩ.

Sau đó, chân mày anh bắt đầu giãn ra.

Anh có nhớ Barthes đã đọc mấy câu cổ ngữ mà anh không hiểu, sau đó thì trở nên điên cuồng, có lẽ là mượn sức mạnh của đại thần Tát Mãn.

Cũng có thể nói rằng, bức tượng của đại thần Tát Mãn này ẩn chứa một loại sức mạnh nào đó.

Cho nên Lục Hi mới thử thả thần thức ra, bao trùm lên bức tượng.

Lần này Lục Hi đã thành công thả thần thức ra, tiến vào bên trong bức tượng. Lục Hi mừng rỡ vô cùng.

Ai mà ngờ lúc này có một luồng sức mạnh lần theo thần thức của Lục Hi tấn công vào, Lục Hi “phụt” một tiếng, phun ra một búng máu tươi.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Lục Hi bị thương.

Sắc mặt anh tái mét, ban nãy không kịp phòng ngự nên một luồng sức mạnh cực lớn đã cắn ngược lại, khiến anh bị thương trong chốc lát.

Bình luận

Truyện đang đọc