CỰ LONG THỨC TỈNH


Lúc này, sảnh du thuyền trở nên hỗn loạn, ai cũng đều cảm thấy bất an.

Mắt thấy hải tặc đã đi vào thuyền, chiến đấu kịch liệt với thuyền viên, cũng ngày càng tới gần nơi này, họ cảm thấy hoảng sợ vô cùng.

Lúc này, một ông già người Hoa cất giọng nói: “Ông John, tôi hy vọng ông có thể phân phát vũ khí cho các vệ sĩ của chúng tôi để bọn họ có thể cùng nhau chống cự lại hải tặc, chờ viện quân tới”.

Ông già vừa nói xong thì mọi người cũng nhìn ra chỗ John.

Vì lúc tới đây thì họ không được mang theo vũ khí, cho nên mọi người đều là tay không.

Nhưng những vệ sĩ mà họ dẫn tới cũng đều là cao thủ đẳng cấp, chỉ cần cho họ vũ khí thì nhất định có tác dụng lớn, chống cự tốt hơn.

Nhưng John lại nhún vai, tiếc nuối nói: “Những vũ khí dự bị chúng tôi đã đều phát cho thuyền viên phi vũ trang rồi, không còn vũ khí nữa”.

Nghe đến đây, mọi người trầm lòng xuống.

Lúc này, ông già nhíu mày vài giây rồi lại nói tiếp.

“Các vị, tôi là Hoắc Hướng Anh, hiện tại tình huống nguy cấp, hy vọng mọi người có thể đồng lòng ngăn địch.

Tôi nghĩ trong số chúng ta không ai muốn rơi vào tay hải tặc đâu đúng không?”
Mọi người im lặng, ai mà muốn chứ!

Thấy không ai nói gì, Hoắc Hướng Anh nói: “Đã vậy thì hãy để cho vệ sĩ của các vị ra cửa chặn địch đi, tranh thủ thời gian cho viện quân”.

Nói xong, Hoắc Hướng Anh nhìn hai người đàn ông khoảng 40 tuổi bên cạnh mình, nói: “Làm phiền các anh”.

Bọn họ gật đầu, lần lượt đi đến cửa sảnh rồi đứng ở hai bên cửa.

Chỉ cần có người tiến vào cánh cửa chật hẹp này thì bọn họ có thể tấn công từng người một, ngăn trở kẻ địch tiến công.

Lúc này, Hoắc Hướng Anh mới vỗ vai vợ mình, an ủi: “Bà đừng lo, không sao đâu”.

Vợ ông ta mỉm cười: “Tôi đi theo ông bao nhiêu năm nay, trải qua mọi chuyện lớn nhỏ, có gì mà phải sợ chứ”.

Lục Hi nhìn cử động của Hoắc Hướng Anh, âm thầm gật đầu.

Hoắc Hướng Anh này mới là trùm giang hồ thứ thiệt ở Cảng Đài.

Người này thời trẻ đã nổi tiếng khắp Cảng Đài, trở thành phó bang chủ của một trong ba bang phái xã hội đen mạnh nhất thời bấy giờ.

Sau này, ông ta đã ngồi lên chức bang chủ, trở thành Anh Cả của thế giới ngầm Cảng Đài.

Cảng Đài khác với Hoa Hạ, ở đó, xã hội đen có quyền lực tương đối lớn, đến cả chính phủ còn phải nể mặt đôi phần.

Có điều vào những năm Hoa Hạ thu phục lại Cảng Đài thì mọi thứ đã dần thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.

Vào lúc Hoa Hạ thu hồi lại Cảng Đài thì Hoắc Hướng Anh đã bắt đầu chuyển mình sang kinh doanh, dựa vào mối quan hệ rộng rãi và tài sản tích lũy lâu năm nên không bao lâu sau đã trở thành nhà giàu nhất Cảng Đài.

Nhiều năm sau, ông ta dần dần lui về sau, cho nên đám như Lý Siêu Nhân mới dám vươn đầu ra.

Thấy Hoắc Hướng Anh tuy đã già nhưng vẫn còn khí chất thong dong gặp biến không sợ, Lục Hi cũng rất tán thưởng.

Lúc này, nhìn thấy Hoắc Hướng Anh sắp xếp, mọi người dường như cũng đã đưa ra quyết định, lần lượt phái vệ sĩ của mình chuẩn bị phòng tuyến sau cùng.

Lục Hi nhìn thấy trong đám vệ sĩ này đúng là có mấy cao thủ siêu cấp, những người này không kém gì Hoàng Chân.

Rốt cuộc thì cũng đều là nhân vật lớn, đương nhiên sẽ đều mang đến những người có lực chiến đấu mạnh nhất.

Trừ những cao thủ bậc Tông Sư không chịu đi làm vệ sĩ ra thì Tiên Thiên đỉnh phong có lẽ đã là cao thủ mạnh nhất.

Mà lúc này, Phùng Tích Phạm dẫn hai tên vệ sĩ chạy về sau, lúc đi ngang qua Lục Hi lại còn hung tợn nói.


“Đậu má mày, sao mày không đi chống hải tặc đi mà còn ngồi ở đây?”
Lục Hi lạnh lùng nhìn hắn ta, đáp: “Mày còn có mặt mũi nói tao nữa à? Vệ sĩ của người ta thì đi lên kia chặn địch, còn mày lại dẫn họ đi trốn?”
Phùng Tích Phạm đỏ mặt lên, ngay sau đó lại hung tợn nói: “Vệ sĩ tao mang đến là để bảo vệ tao chứ không phải bảo vệ cái đám vô dụng ở đây”.

Lục Hi nghe vậy thì lắc đầu cười: “Sợ thì mày kiếm cái lỗ chuột nào mà chui vào, không lát nữa lại đái ra quần”.

“Con mẹ mày, chờ đó cho tao, qua chuyện này thì tao sẽ khiến mày phải hối hận cả đời”, Phùng Tích Phạm dữ tợn nói.

“Không biết tao có hối hận không nhưng mày thì chắc chắn có đấy”, Lục Hi thản nhiên nói.

“Cậu chủ, giờ không phải lúc cãi nhau đâu, tìm chỗ trốn trước đi”.

Được vệ sĩ khuyên nhủ, Phùng Tích Phạm mới giận dữ đi tìm một chỗ trốn.

Lúc này, rất nhiều vệ sĩ đều đứng ở hai bên cửa.

Mà khách khứa thì trốn ở hai sườn cửa, nơi đạn không bắn tới được, chờ đợi thời khắc cuối cùng.

Dần dần, tiếng súng tới gần.

Từ màn ảnh có thể thấy một bộ phận hải tặc đã chọc thủng phòng tuyến, đột phá vào sảnh.

Lúc này, hai người vệ sĩ của Hoắc Hướng Anh nhìn nhau gật đầu.

Chỉ thấy bọn họ khẽ chấn động, chân khí trong tay ngưng tụ thành trường đao, ánh đao lập lòe dưới ánh đèn, uy lực vô cùng.


Mà những người khác cũng lần lượt chuẩn bị tác chiến.

Mười mấy phút sau, nhóm hải tặc đã xông vào, đầu tiên là chúng bắn vào bên trong một lượt, nhưng vì mọi người đều đã trốn đi nên không có thương vong.

Sau đó là đám người này hô hào xông lên.

Vừa tiến vào cửa thì hai người hộ vệ của Hoắc Hướng Anh đã giơ tay ra chém xuống, nhanh nhẹn chém chết đám hải tặc.

“Hay lắm”.

Thấy thân thủ của hai người như thế, mọi người đều vỗ tay hoan hô.

Hai người này chỉ huy vài người khác ném xác của mấy tên kia ra một bên.

Nhan Phi Hoa nhìn thấy cảnh máu tanh này thì sợ tới mức gắt gao dựa vào Lục Hi, ôm chặt cánh tay anh không buông.

Lục Hi vỗ lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ”.

Nhưng Nhan Phi Hoa sao có thể không sợ cơ chứ.

Lúc nhìn cảnh chiến đấu trên màn ảnh, cô còn có thể chịu được, nhưng khi máu tanh đã xuất hiện chân thật trước mặt thì cô cảm thấy sợ hãi và buồn nôn vô cùng, không nôn ra đã là tốt lắm rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc