CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 931

Sau đó cả ba tập trung dùng bữa, Lục Hi cũng trò chuyện việc của lão tổ, đồng thời cũng hỏi về những dự định sau này của mẹ.

Ôn Uyển nói, thân là gia chủ sau này bọn họ chắc chắn phải chuyển tới nhà họ Ôn sinh sống, nhà họ Ôn người đông gia nghiệp trải rộng nên mỗi ngày có rất nhiều việc cần phải xử lý, bọn họ ở nơi này cũng không thuận tiện.

Lục Hi cũng không có ý kiến, ba người ăn xong cơm lại tán gẫu một hồi liền tự trở về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, tất cả chín phòng của nhà họ Ôn đều có mặt đông đủ, kính mời một nhà Ôn Uyển di rời tới thôn trang nhà họ Ôn.

Lục Hi cũng đi theo, cứ như vậy anh ở lại nơi đây hơn mười ngày, thấy mọi chuyện gió yên sóng lặng mới lưu lại một bức thư cho bố mẹ rồi âm thầm rời đi.

Vốn dĩ anh định đưa bố mẹ tới Thiên Nhân Cư ở nhưng hiện tại mẹ đã trở thành gia chủ nên việc này phải hoãn lại trước.

Anh lo ngại bố mẹ không đành lòng để mình rời khỏi nên chỉ để lại một phong thư như lời chào tạm biệt.

Trên chuyến tàu cao tốc trở về Tây Kinh, Lục Hi vừa nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ vừa suy nghĩ về tương lai của mình.

Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông, thấy tên người gọi tới là Vân Thắng Quốc anh liền có một dự cảm không lành.

“Alo”.

“Cậu Lục, trong nhà tôi xảy ra chuyện rồi, cậu có thể trở về nhanh hơn một chút được không?”, giọng nói nôn nóng của Vân Thắng Quốc vang lên từ đầu dây bên kia.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Là thế này, con trai của anh cả tôi là Vân Vệ Hoành hiện đang theo học ở Anh quốc, khoảng thời gian trước có một người bạn gái, vài ngày trước thằng bé có nói là sẽ tới nhà đối phương chơi nhưng đã một tuần lễ trôi qua mà vẫn không thể liên lạc với nó, tôi và anh cả đều nghi ngờ có chuyện gì đó đã xảy ra với Vệ Hoành rồi”.

“Tại sao lại cho rằng anh ta đã xảy ra chuyện?”

Vân Thắng Quốc giải thích: “Đứa trẻ này rất ngoan ngoãn, vài năm nay mỗi tuần đều sẽ gọi điện về cho gia đình báo tin bình an, lần này bất ngờ như vậy, nó không gọi điện về, chúng tôi cũng không liên lạc được thì tám chín phần đã xảy ra bất trắc rồi”.

Lục Hi nghe vậy thì cân nhắc rồi hỏi: “Đã liên hệ với bạn bè của anh ta chưa?”

“Đều liên hệ qua rồi, vài du học sinh cùng trường đều nói Vệ Hoành bỗng nhiên mất tích, bọn họ cũng đều không liên lạc được với thằng bé”, Vân Thắng Quốc đáp.

Lục Hi trầm tư một hồi đáp: “Tôi đang trên đường trở về Tây Kinh, buổi tối tôi sẽ đến nơi, ông giúp tôi đặt vé máy bay tối nay tới Anh quốc đi, tôi sẽ qua đó xem xem”.

“Vậy thì tốt quá rồi, để Khả Thiên đi cùng cậu đi, nó cũng biết một chút về tình hình của anh nó nên có thể sẽ giúp ích được cho cậu”.

“Được, cứ vậy đi”.

Lục Hi nói xong liền cúp máy rồi nhíu mày suy nghĩ.

Anh cũng có thể hiểu được ý nghĩ của Vân Thắng Quốc, nếu bên đó thực sự xảy ra chuyện gì, đợi tới lúc cảnh sát điều tra ra thì cũng đã quá muộn, với thần thông của bản thân mới có thể giải quyết chuyện này một cách nhanh nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc