CỰ LONG THỨC TỈNH


Chức vị của anh ta và Trương Kiến Dân kém xa ngàn vạn dặm, loại đè ép trên cấp bậc này khiến cho mồ hôi lạnh của anh ta không tự chủ được chảy ròng ròng.

“Cục trưởng của các cậu là ai?”
“Cục trưởng của chúng tôi là cục trưởng Tấn Vĩnh Siêu”.

“Lập tức gọi ông ta qua cho tôi, để tôi giám sát công tác hiện trường, điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Trương Kiến Dân mặt nghiêm túc nói.

Ông chủ lớn đã lên tiếng, Vương Tân Binh một chữ cũng không dám nói, lập tức gọi điện cho cục trưởng bọn họ.

Lúc này Trương Kiến Dân vừa xoay người, mặt lộ vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh Vân Khả Thiên nói.

“Cậu Vân, cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định bảo bọn họ điều tra rõ ràng, đòi lại công bằng cho cậu”.

Lý Tú Quyên ngồi bên cạnh Lục Hi, trong lòng đã kinh ngạc đến mức tột cùng.

Mặc dù cô ấy chỉ là nhân viên phục vụ, nhưng cũng có thể nghe ra chuyện này cũng không cần điều tra nữa, Trương Kiến Dân cũng đã quyết định rồi, người thanh niên này mặt mũi lớn vậy sao?
Vân Khả Thiên gật đầu.

Lúc này, Trương Kiến Dân lại nhìn về phía Lục Hi và Trần Binh, còn có Lý Tú Quyên, ông ta nói: “Cậu Vân, mấy người này đều là bạn của cậu?”

Vân Khả Thiên gật đầu nói: “Đây là anh Lục, anh này là Trần Binh bạn anh Lục, còn cô đây là bạn thuở nhỏ của Trần Binh tên Lý Tú Quyên”.

Nghe xong lời giới thiệu của Vân Khả Thiên, trong lòng Trương Kiến Dân cũng kinh hãi, có thể khiến cậu ấm đệ nhất Vân Khả Thiên gọi một tiếng anh thì lai lịch đâu có nhỏ?
Mặc dù ông ta cũng nhìn ra Trần Binh tương đối kém cỏi, Lý Tú Quyên cũng mặc đồ nhân viên phục vụ, nhưng điều này cũng không làm trở ngại sự nhiệt tình của Trương Kiến Dân.

Có thể ngồi chung một bàn ăn cơm với Vân Khả Thiên, vậy thì đều là những người phải tôn kính, bọn họ muốn phát triển, còn không phải là chuyện một câu nói của Vân Khả Thiên, ai biết sau này bọn họ sẽ làm đến vị trí nào, trình độ nào.

Trương Kiến Dân vừa mới đặt mông ngồi xuống lại lập tức nâng lên, ông ta nhiệt tình bắt tay với Lục Hi, Trần Binh, Lý Tú Quyên.

Ngược lại Lục Hi cũng không có vấn đề gì, Trần Binh còn có chút câu nệ, Lý Tú Quyên liền thấp thỏm không dứt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, hồi hộp đến mức có hơi phát run.

Đây chính là người đứng đầu thành phố Bảo Phong đó, từ lúc nào mình có thể bắt tay với nhân vật như vậy.

Ngay lúc này, ông chủ khách sạn nhận được tin tức liền vội vã chạy tới tới, từ xa đã nhìn thấy Trương Kiến Dân đang bắt tay Lý Tú Quyên.

Trong lòng hắn ta kinh hãi, từ lúc nào nhân viên trong khách sạn của mình quen biết nhân vật lớn này, hắn ta đã âm thầm lưu ý.

Ông chủ khách sạn chạy tới bàn của đám người Lục Hi, cúi người gật đầu với họ, hắn ta cười nói: “Thư ký Trương đại giá đến chơi, thật đúng là rồng đến nhà tôm”.

“Cậu là ai?”, Trương Kiến Dân hỏi.

“Tôi là ông chủ của khách sạn này, tên là Chu Vệ Phong”.

Chu Vệ Phong vội vàng giới thiệu một chút về mình, bí thư thành ủy đến chơi, đó không phải chuyện nhỏ, ngộ nhỡ nếu có thể có cơ hội chụp chung bức ảnh, vậy thì sẽ là vốn liếng về sau, thanh danh khách sạn này của hắn ta cũng sẽ nổi tiếng.

“Ông chủ Chu, chúng tôi muốn mượn nơi này của cậu để xử lý chút chuyện, cậu không ngại chứ”, Trương Kiến Dân nói.

“Không ngại, không ngại, tùy ông sử dụng”.

Đùa à, Chu Vệ Phong chỉ mong những người này dùng chỗ của hắn ta càng lâu càng tốt.

“Được, chi phí liên quan xong xuôi sẽ có người tìm cậu hạch toán”.

“Bí thư Trương, ông nói cái gì vậy, các ông cũng là làm việc vì dân, sao tôi có thể thu tiền chứ”.


Trương Kiến Dân nghe xong nói: “Chuyện nào ra chuyện đấy, hóa đơn vẫn phải thanh toán”.

Chu Vệ Phong thấy Trương Kiến Dân kiên quyết như vậy cũng không dám nói nhiều, chỉ gật đầu một cái thật mạnh.

Lúc này, Lý Tú Quyên có chút đứng ngồi không yên, cô ấy thân là nhân viên phục vụ khách sạn mà ngồi ở đây, còn ông chủ của mình lại đứng đó cúi người gật đầu, cô ấy cảm thấy không thích hợp lắm.

Lý Tú Quyên đứng lên nói: “Các anh ngồi đi, tôi còn có việc phải làm, tôi đi làm việc trước đây”.

Chào hỏi mọi người xong, Lý Tú Quyên chuẩn bị rời đi.

Bây giờ cô ấy cũng đã nhìn ra cậu Vân và Lục Hi kia lai lịch cực lớn, Trần Binh chắc hẳn sẽ không còn phiền toái gì, cô ấy cũng yên lòng chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Người ở đây không giàu thì sang, cô ấy cảm thấy mình ở đây có chút không thích hợp.

Nhưng cô ấy vừa đứng dậy, Lục Hi liền kéo cánh tay cô ấy, lại một lần nữa bảo cô ấy vào chỗ ngồi rồi nói:
“Tú Quyên, cô cũng là người tận mắt chứng kiến, lát nữa có chỗ cần cô, cô cứ ngồi đi”.

Lý Tú Quyên có chút khó xử nhìn ông chủ, cô ấy nói: “Cái này…”
Chu Vệ Phong liếc nhìn liền vội vàng nói: “Cô cứ ngồi, cứ ngồi đi, chuyện khác cô không cần phải để ý đến”.

Lý Tú Quyên thấy vậy không thể làm gì khác hơn nên đành ngồi xuống.

Mà Chu Vệ Phong đã quyết định, lát nữa xong chuyện, lập tức thăng chức cho Lý Tú Quyên lên chức quản lý đại sảnh, cô chính là người bắt tay với Trương Kiến Dân, nói ra thì cũng là tài nguyên lớn của khách sạn hắn ta.


Ngay lúc này, Lục Hi bỗng nói: “Lão Lục, đừng vội đi, chuyện này vẫn chưa xong đâu”.

Hóa ra Vương Lục thấy tình thế không ổn, ông ta đã chuẩn bị chuồn khỏi nơi này.

Có điều dù ông ta hành động lén lút, nhưng trốn thế nào cũng không thoát nổi ánh mắt của Lục Hi.

Mới vừa xê dịch chưa được hai bước liền bị Lục Hi vạch trần.

Vương Lục cứng đời người, đứng nguyên tại chỗ.

Hóa ra chính vào lúc Lục Hi lên tiếng, đã có một luồng sức mạnh vô hình vọt vào não ông ta, trong nháy mắt ông ta giống như bị sét đánh, đầu óc mơ màng một trận, cơ thể cứng đờ.

Đây là lực tinh thần Lục Hi sử dụng với ông ta, cho Vương Lục một phát, cũng chỉ là dùng một chút lực tinh thần mà thôi, đề phòng ông ta chuồn mất.

Nếu Lục Hi thi triển toàn lực, e rằng hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng ông ta đã sớm chảy máu đến chết.

Lúc này, Trương Kiến Dân hỏi: “Chuyện này có liên quan đến ông ta sao?”
Vân Khả Thiên cười nói: “Cái này liên quan khá lớn, lão Lục là nhân vật lớn của huyện lỵ này, người vừa rồi báo án là thuộc hạ của ông ta, nãy ông ta vẫn còn ở đây bất bình giùm hắn ta”..


Bình luận

Truyện đang đọc