CỰ LONG THỨC TỈNH


Chuyện lần này Julien tuyệt đối sẽ không cho phép thất bại, bởi vì Bão Phác Tử trong truyền thuyết chẳng những là một thần y mà còn là một đại sư luyện đan, nếu như hang động này thật sự là của ông ta thì nói không chừng bọn họ còn có thể tìm được bí mật của thuật luyện đan.

Julien tin rằng chỉ cần hiểu được bí mật của thuật luyện đan thì bằng tiền tài của mình ông ta nhất định có thể kết hợp công nghệ hiện đại để luyện chế ra một viên đan dược cấp cao, đến lúc đó ông ta không chỉ được cứu mà ông ta sẽ còn trở thành nhân vật đầu tiên của gia tộc được lưu danh sử sách.

Vì vậy, lần này ông ta không chỉ mời đến một cao thủ như Gonzalez mà còn trực tiếp thuê một đội lính đánh thuê rất nổi tiếng, nhập cư trái phép vào Hoa Hạ rồi âm thầm di chuyển đến đây.

Lần này ông ta nhất định phải thắng, kẻ nào dám ngăn cản đều sẽ bị tiêu diệt.

Đúng lúc này, chỉ nghe Gonzalez nói: "Ông Julien, nhóm người kia đang tiến về phía chúng ta, xem ra phán đoán của ông đã đúng rồi".

Trên mặt Julien lộ ra một tia giễu cợt, ông ta chậm rãi nói: "Bất kỳ ai quấy rầy hành động lần này của tôi đều phải chết, ông hãy sắp xếp đội ngũ, không được để bất cứ kẻ nào chạy thoát".

Gonzalez cười gật đầu nói: "Không thành vấn đề, tôi bảo đảm với ông tất cả bọn họ đều sẽ chôn thân ở đây, hành động của ông sẽ không bị bất cứ ai quấy rầy".

Lúc này, Lục Hi và đoàn người đã tiếp tục lên đường.

Thịnh Quốc An mở đường phía trước, lính đặc công trấn giữ hai cánh.

Hạ Nguyên Phi và Thạch Kế Đông đều cầm bản đồ vừa bước đi vừa chỉ trỏ, vẻ mặt phấn khởi kích động, thể lực của bọn họ dường như đã hồi phục một chút cho nên tốc độ của họ cũng đã nhanh hơn.


Còn Hạ Huyên Huyên thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lục Hi với ánh mắt đầy chán ghét.

Theo cô ta thì Lục Hi là một tên đáng ghét, không học vấn không nghề nghiệp, ở trên xe lửa đã tranh luận vô lý với ông nội của cô ta rồi mà còn dám đi cùng đoàn thăm dò di tích này.

Đây là tâm huyết nghiên cứu nhiều năm của ông nội cô ta, cô ta thật sự không hiểu cái tên này làm cách nào để có thể trà trộn được vào đây, điều đó khiến cho cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Hơn nữa đêm qua thái độ tham sống sợ chết của Lục Hi đã khiến cho ấn tượng của Hạ Huyên Huyên đối với anh trở nên tệ đến tột cùng.

Lục Hi chỉ lẳng lặng bước đi theo phía sau đoàn thăm dò, tựa hồ như còn đang suy nghĩ chuyện gì.

Tuy nhiên, khi Hạ Huyên Huyên nhìn Lục Hi, cô ta cũng phát hiện ra một điều kỳ lạ.

Anh chàng này cho dù đi bao xa vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh ổn định như ban đầu, chưa bao giờ thấy anh thở hổn hển hay có dấu hiệu mệt mỏi.

Hơn nữa, cô ta còn phát hiện khi Lục Hi bước đi hoàn toàn không nhìn xuống chân, bất kể dưới chân có chướng ngại gì thì anh đều có thể đi qua chúng một cách thuận lợi như nước chảy xuôi dòng.

Trong lòng Hạ Huyên Huyên không khỏi càng lúc càng cảm thấy kì quái.

Theo thời gian đoàn người tiến lên, Lục Hi càng lúc càng lo lắng.

Bọn họ đang tiến sát vào phạm vi hỏa lực của đối phương, nếu như đối phương có địch ý thì mà phe ta không hề phòng bị thì thì chắc chắn sẽ gặp phải thương vong thảm trọng.

Nhưng nếu như anh tự xông lên giết sạch những kẻ ở đó thì cũng không hợp lý.

Thứ nhất, hiện tại địch đã rõ tình hình của ta cho nên không thể tùy tiện động thủ.

Thứ hai, nếu như anh tự xông lên thì những người ở phía sau có thể sẽ gặp nguy hiểm, dù sao súng đạn cũng không có mắt.

Lục Hi nhất thời không nghĩ ra được giải pháp tốt, có chút đau đầu.

Lúc này, Lục Hi phát hiện mình đã đến gần vùng bao trùm hỏa lực của đối phương, nếu tiến lên tiếp sẽ rất nguy hiểm.

Không còn cách nào khác, bây giờ là lúc phải đưa ra quyết định.

Lục Hi đột ngột dừng lại, sau đó lớn tiếng nói: "Chúng ta không thể đi tiếp nữa".


Mọi người đều sửng sốt quay lại nhìn Lục Hi với ánh mắt khó hiểu.

Nhất là Hạ Huyên Huyên, cô ta lập tức nói: "Trong đoàn này tiếng nói của anh chẳng có giá trị gì đâu, tại sao lại không được đi tiếp chứ?"
Chỉ thấy Lục Hi đột nhiên quát lớn: "Mấy anh bạn trên núi có thể ra ngoài được không? Chúng tôi không có ác ý".

Giọng của Lục Hi vang vọng trong rừng, nhưng anh không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

Hạ Huyên Huyên lắc đầu nói: "Tôi thấy là anh đã điên rồi, ông nội, chúng ta không cần để ý đến anh ta, cứ tiếp tục đi, chúng ta sắp tới nơi rồi".

Hạ Nguyên Phi liếc Lục Hi, lắc đầu rồi đi tiếp.

Thịnh Quốc An nói: "Anh bạn trẻ, đừng đứng đó nói nhảm nữa.

Chuyện ở đây còn chưa tới lượt cậu làm chủ đâu.

Nếu như cậu còn dám nói hưu nói vượn thì tôi sẽ không khách khí với cậu nữa".

Lời nói của Thịnh Quốc An chứa đựng một sự uy hiếp trắng trợn.

Ông ta biết Lục Hi là do Vân Thắng Quốc sắp đặt tới đây nhưng ông ta xuất thân võ đạo thế gia cho nên không hề sợ hãi quyền thế của Vân Thắng Quốc, đối với chuyện Lục Hi thường xuyên nói hưu nói vượn ông ta cũng cảm thấy rất bất mãn, giờ phút này cuối cùng cũng nhịn không được mà lên tiếng dạy dỗ anh.

Lục Hi nghe vậy thì lại cau mày thật chặt.


Hạ Huyên Huyên cười nhạo nói: "Sao không nói nữa, sợ bị đánh phải không? Ha ha, loại người như anh đúng là cần được ông Thịnh dạy dỗ nhiều".

Lục Hi hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng.

Nếu như đám người này đã tự mình tìm đường chết thì cũng không trách được anh.

Dù sao mục đích của anh cũng đã đạt được rồi, nếu như thực sự phải chiến đấu thì cùng lắm anh giết sạch đối phương là được, sau đó tự mình đi thăm dò di tích.

Về phần đám người Hạ Nguyên Phi thì thật xin lỗi, sống chết tại số đi.

Thấy Lục Hi không nói gì, Hạ Huyên Huyên lại càng tỏ vẻ khinh miệt hơn.

Và cả đoàn lại tiếp tục tiến về phía trước.

Đi được hơn mười phút, lông mày Lục Hi lại đột nhiên giật giật.

Ngay lập tức có hai tiếng nổ lớn vang lên.

Thịnh Quốc An đang ở phía trước mở đường liền biến sắc, nhanh chóng nhảy sang một bên..


Bình luận

Truyện đang đọc