CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 812

Vương Hiển nghe xong liền tỉnh ngộ, ông ta bước đến trước mặt Vương Lâm, một cái tát rơi xuống.

“Cái thằng nghiệt chướng, hôm nay tao đánh chết mày”.

Vương Lâm bị tát một cái liền ngã nhào trên đất, hắn ta còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì thì Vương Hiển liền đá mạnh một trận.

Trên người Vương Lâm lập tức vang lên tiếng xương gãy lìa.

“A, gia chủ, tại sao lại đánh cháu, đừng đánh mà, đánh nữa sẽ chết đấy”.

Vương Lâm không biết nguyên nhân vì sao đột nhiên gia chủ nhà mình lại xuống tay tàn nhẫn, hắn ta liền hoảng sợ. Hắn ta cảm giác thấy Vương Hiển đang ra tay tàn nhẫn, nếu tiếp tục như vậy, hắn ta sẽ chết mất.

Quả thật Vương Hiển cũng đang ra tay tàn nhẫn, mặc dù Vương Lâm thiên phú dị bẩm, trẻ tuổi có triển vọng, nhưng so với toàn bộ nhà họ Vương vẫn nhỏ nhặt không đáng kể.

Trêu đùa cháu gái của anh Lục, anh Lục Há có thể bỏ qua sao. Nếu anh nổi giận lên thì ai có thể chịu được?

Đừng nói đến anh Lục, e rằng Lâm Tiêu sẽ là người đến cửa đầu tiên diệt nhà họ Vương, đánh chết tên nghiệt chướng này, có lẽ nhà họ Vương mới có thể có được một con đường sống, cho nên Vương Hiển ra tay không chút lưu tình.

Còn Vương Khải Côn ở một bên cũng bị dọa sợ mặt cắt không còn một giọt máu, hắn ta giống như Vương Lâm mặt đầy sững sờ, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Mà người đàn ông trung niên trông hơi giống Vương Lâm là em trai của Vương Hiển tên Vương Vũ, cũng là một cao thủ tiên thiên sơ kỳ, nhưng ông ta quen biết Lâm Tiêu và Lục Hi, chuyện xảy ra đến bây giờ đã hoàn toàn ngoài dự liệu.

Vương Vũ không có chút ý kiến gì chuyện Vương Hiển hạ tử thủ với Vương Lâm, Vương Lâm chết càng thảm càng tốt, như vậy có lẽ nhà họ Vương vẫn còn cứu được.

Lúc này, đám người Phù Đồ và Lâm Tiêu đều im lặng nhìn, không ai nói gì.

Trêu đùa cháu gái của anh Lục, anh Lục khoan hồng độ lượng chỉ phế hai cánh tay hắn ta, không giết đã xem như may mắn lắm rồi.

Nhưng hắn ta còn dám quay về đổi trắng thay đen, dẫn Vương Hiển đi báo thù, cái này chính là tự mình đâm đầu vào chỗ chết.

Nhìn Vương Lâm không ngừng kêu r3n trên đất, tất cả mọi người một chút thương hại cũng không có.

Vương Lâm lúc này bị Vương Hiển đá đến mức xương đứt đoạn, khắp nơi trên cơ thể để là vết thương, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không phát ra được, thoi thóp giống con chó chết.

Nhưng Vương Hiển vẫn không có ý dừng tay, trên chân mang theo kình phong, từng cước đá vào người Vương Lâm, trong miệng vẫn không ngừng mắng chửi.

“Tao đánh chết mày thằng súc sinh, nhà họ Vương không có thứ bại hoại như vậy”.

Vương Khải Côn ở một bên cuối cùng không nhịn được tình cảnh kinh khủng này, hắn ta sợ hãi khóc “Òa” một tiếng.

Hắn ta và Vương Lâm có thể nói cùng gây nên chuyện này, Vương Lâm rơi vào kết cục như vậy, hắn ta có thể tốt đến đâu?

Bây giờ Vương Khải Côn đã bị dọa sợ mất mật, hắn ta ngồi chồm hổm dưới đất, than vãn khóc rống lên.

Bình luận

Truyện đang đọc