CỰ LONG THỨC TỈNH


Mười mấy phút sau khi đi qua trạm bảo vệ một khoảng, cô gái mới nói câu đầu tiên với Lục Hi: “Vừa rồi vẫn phải cảm ơn anh”.

“Không có gì”, Lục Hi thản nhiên đáp.

“Tôi tên Trương Ngọc Kỳ, anh là?”
“Tôi là Lục Hi”.

Hai người giới thiệu thoáng qua, sau đó nói: “Anh Lục, anh tới đây là để?”
“Tôi chỉ tùy tiện đi dạo thôi”, Lục Hi cười đáp.

“Ồ, thì ra là vậy”, Trương Ngọc Kỳ gật đầu: “Anh Lục, tối nay có thể làm phiền anh giả làm vệ sĩ của tôi được không?”
Trương Ngọc Kỳ nói với vẻ mặt ngượng ngùng.

Lục Hi có chút kỳ quái hỏi: “Ở đây cũng không còn nguy hiểm gì nữa, tại sao lại muốn tôi giả làm vệ sĩ của cô?”
Trương Ngọc Kỳ vô cùng thẹn thùng giải thích một trận Lục Hi mới biết ý của cô ta.

Thì ra Trương Ngọc Kỳ cũng có xuất thân từ học viện điện ảnh nhưng vẫn luôn chật vật không tìm được chỗ đứng trong giới giải trí này.

Tuy nhiên cô lại không có bất kỳ chỗ dựa nào do đó chưa từng có cơ hội nổi danh, cô chỉ từng đóng vài vai phụ trong các bộ phim điện ảnh không tên tuổi cũng miễn cưỡng được tính là một nghệ sĩ tuyến mười tám.


Một khoảng thời gian trước đó một người chị em của cô ta vì cờ bạc mà nợ nần chồng chất, không còn cách nào khác đành phải vay nặng lãi để trả nợ cờ bạc đồng thời cầu khẩn cô ta đứng ra bảo lãnh.

Trương Ngọc Kỳ vì tình cảm bèn đồng ý.

Chẳng ngờ người chị em này mượn được tiền nhưng không hề dùng để trả nợ mà lại tiếp tục đánh bạc, kết quả sau khi thua sạch sẽ liền trực tiếp bỏ trốn.

Lần này Trương Ngọc Kỳ thực sự chết lặng như rơi vào hầm băng, kẻ đòi nợ hai ngày ba bữa lại tìm tới cô ta, cô ta cảm giác bản thân gần như sắp bị bức chết rồi.

Trong lúc tuyệt vọng, cô ta nghe ngóng được thông tin núi Bạch Vân tối nay sẽ diễn ra một bữa tiệc, tất cả những nhân vật cốt cán trong giới phim ảnh đều sẽ đến tham dự, còn có sự góp mặt của một vài ngôi sao lớn tuyến đầu, cô ta bèn vắt óc nghĩ cách kiếm được tấm thiệp mời này, muốn đánh cược vào vận may xem liệu có đạo diễn hoặc ông chủ nào sẽ nhìn trúng và giao cho cô một vai diễn, giúp cô ta vượt qua thời điểm khó khăn này hay không.

Đây cũng là một động thái bất lực, thuần túy là thử vận may, một cách làm liều lĩnh vô vọng.

Nhưng trên đường đến đây cô ta lại bị bên đòi nợ bám đuôi theo rồi ngăn cản tới chân núi, nếu không có đội bảo vệ lợi hại kia, sợ rằng cô ta còn không biết kết quả của mình sẽ ra sao.

Mà vừa rồi chính giọng nói của Lục Hi khiến cô ta vô cùng cảm kích, cộng thêm việc đơn độc tham gia loại yến tiệc này thành thực mà nói trong lòng khó tránh khỏi chột dạ.

Vì vậy khi Lục Hi bị hỏi tới, cô ta liền cướp lời nói anh là vệ sĩ của mình, cô muốn để anh cùng mình tham dự buổi tiệc, một là để tăng thêm can đảm, ngoài ra có một vệ sĩ bên người xem ra cũng tương đối có thân phận.

Lục Hi nghe xong thì nở nụ cười đồng ý.

Trương Ngọc Kỳ vì bạn bè mà gánh một mối họa lớn như vậy, bị bức ép tới bước đường này cũng thật sự là đáng thương.

Lục Hi định giúp đỡ cô một tay, đợi đến bữa tiệc kêu Hoắc Hướng Anh sắp xếp cho cô ta một vai diễn là được, đây cũng không phải là chuyện gì quá lớn.

Hai người chậm rãi đi trên đường, đưa mắt ngắm nhìn biệt thự bốn phía cùng cảnh sắc tươi đẹp xung quanh.

Trương Ngọc Kỳ thở dài một hơi: “Không biết đến bao giờ mới có thể sở hữu một căn nhà ở đây, vậy cuộc đời này của tôi cũng coi như mãn nguyện rồi”.

Lục Hi mỉm cười cũng không tiếp lời.

Căn biệt thự rẻ nhất ở đây cũng hơn hai trăm triệu tệ, nghe nói căn biệt thự số một trên đỉnh núi trị giá một tỷ tệ, chính là chỗ ở của Hoắc Hướng Anh, đắt đỏ tới khó tin.


Nếu người bình thường có thể sở hữu một ngôi nhà ở đây quả thực cũng đủ thỏa mãn rồi.

Cả hai cứ vừa đi vừa tán gẫu như vậy chẳng bao lâu đã leo tới đỉnh núi.

Vào lúc này, biệt thự số một đã sáng đèn rực rỡ, người hầu và nhân viên phục vụ chỉnh thể mặc đồng phục màu trắng đứng ở cửa chào đón khách.

Bữa tiệc do Hoắc Hướng Anh tổ chức thực sự có quá nhiều khách mời, bãi đậu xe ở cửa ra vào đã chật kín các loại xe sang trọng, toàn bộ đều là những hãng siêu xe thế giới.

Lúc này Trương Ngọc Kỳ đột nhiên khựng lại bước chân đứng đó.

Lục Hi khó hiểu: “Đã tới rồi sao lại không đi nữa?”
“Tôi bỗng nhiên không muốn đi nữa”, Trương Ngọc Kỳ ỉu xìu đáp.

“Tại sao?”
“Tôi làm như vậy thì có ý nghĩa gì, không lẽ nói thực sự may mắn như vậy, được vị đạo diễn đó coi trọng sao, tôi thực sự suy nghĩ quá viển vông rồi”.

Thấy dáng vẻ tiu nghỉu này của Trương Ngọc Kỳ, Lục Hi biết cô là bị khí thế và khung cảnh trước mắt làm choáng váng, liền khẽ cười khuyên nhủ: “Đừng sợ, cứ mạnh dạn đi vào, tôi đảm bảo, tối nay sẽ có rất nhiều đạo diễn tranh giành mời cô”.

Trương Ngọc Kỳ thở dài nói: "Anh không cần an ủi tôi nữa, tôi sợ là không có cái mệnh này”.

Dứt lời Trương Ngọc Kỳ vậy mà quay người đi xuống núi.

Lục Hi thấy vậy thì lắc đầu cười: "Đêm nay thế nhưng là một cơ hội tuyệt vời, cô như thế này chuẩn bị bỏ qua sao?"
Bước chân của Trương Ngọc Kỳ chững lại, nở một nụ cười gượng gạo: “Vị đạo diễn đó sẽ không để ý tới một nhân vật nhỏ không tên tuổi như tôi đâu, tôi vẫn nên quay về đi thôi, anh ở đây dạo xem cũng sớm chút quay về, tuyệt đối đừng xông loạn vào đó, bảo vệ ở đây rất nghiêm ngặt đó”.


Nói đoạn Trương Ngọc Kỳ lại một lần nữa nhấc chân đi xuống núi.

Lục Hi lắc đầu đáp: “Đến cũng đã đến rồi, sao có thể xoay người rời đi? Cô như vậy sợ rằng cả đời này cũng không làm được việc gì thành công”.

Trương Ngọc Kỳ mạnh mẽ dừng lại, xoay đầu nhìn chằm chằm Lục Hi, sau một hồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi thì đi, có gì đáng sợ cơ chứ”.

Vừa nói Trương Ngọc Kỳ vừa sải từng bước dài đi về phía cổng biệt thự số một.

Lục Hi mỉm cười theo sau.

Sau khi xuất trình thiệp mời ở cửa ra vào, hai người được một quản gia dẫn đường bước vào cửa lớn biệt thự.

Địa điểm tổ chức bữa tiệc là ở khu vườn sau biệt thự.

Dưới sự dẫn dắt của quản gia, hai người đi ngang qua sảnh chính, đi bộ hơn mười phút mới đến được phía sau biệt thự.

Nơi đây là khu vườn rộng hơn một nghìn mét vuông được trồng đủ các loại hoa cỏ hiếm lạ, ban công, nhà xây trên mặt nước, hòn non bộ đài phun nước...!dưới sự chiếu sáng của các dãy đèn đủ màu sắc trông thật mộng ảo khiến ta đắm say..


Bình luận

Truyện đang đọc