CỰ LONG THỨC TỈNH


Hoắc Hướng Anh nghe xong, mặc dù cảm thấy bất ngờ, nhưng ông ta không chút do dự đồng ý.

Anh Lục nói thế nào thì làm thế đấy, không cần hỏi những thứ khác.

Còn Thần Hi Quân nghe xong, hai chân mềm nhũn, cô ta quỳ phịch một tiếng tê liệt trên mặt đất.

Ở đại lục cô ta đã không có chỗ để đi rồi, nếu ở đây lại mất chỗ dựa là Hoắc Hướng Anh thì coi như cô ta hoàn toàn bị hủy hoại.

“Anh là Lục Thiên Hành?”, lúc này chỉ nghe thấy Thần Hi Quân tê liệt trên đất nhìn Lục Hi, cô ta không thể tin được nói.


Dù có ngu xuẩn, bây giờ cô ta cũng đoán được người trước mặt này là Lục Thiên Hành.

Mặc dù tướng mạo của hai người không giống nhau, nhưng với năng lực của Lục Thiên Hành, thay đổi chút tướng mạo chắc hẳn cũng không phải việc khó gì.

Nếu không phải anh, Thần Hi Quân cũng không nghĩ ra Hoắc Hướng Anh sẽ tôn kính và nói gì nghe nấy với ai như vậy.

Lúc này, Lục Hi lắc đầu nói: “Cô còn không tính là quá ngu xuẩn, đáng tiếc cô ngang ngược kiêu ngạo nên khó thành người tài, nâng đỡ cô lên cao quá, về sau sẽ ngã càng nặng hơn, nhân lúc bây giờ vẫn còn kịp, cô nên cố gắng rèn luyện tâm tính đi”.

Lục Hi nói xong, anh nhìn Hoắc Hướng Anh gật đầu một cái.


Hoắc Hướng Anh hiểu ý, ông ta ra hiệu cho thuộc hạ dẫn Thần Hi Quân xuống.

Thần Hi Quân đã hoàn toàn tê liệt, đừng nói đi bộ, ngay cả nói cũng không nên lời.

Còn Nhan Phi Hoa ngây ngốc nhìn Lục Hi, đôi mắt ngấn lệ, mặt đầy đau buồn.

Hóa ra thật sự là anh, người mà cô luôn mơ đến.

Lúc này, Lục Hi vẫy tay cười nói với cô: “Qua đây ngồi đi, vừa rồi không nói thật với cô, thật ngại quá”.

Nhưng Nhan Phi Hoa chỉ ngây ngốc đứng nhìn anh, giống như hóa đá vậy.

Lục Hi chợt cảm thấy có chút lúng túng, anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Hoắc Hướng Anh thấy vậy liền vội vàng đứng lên, ông ta đỡ Nhan Phi Hoa ngồi xuống chỗ của mình rồi cười nói: “Anh Lục bảo cô ngồi, ngây ra đó làm gì”.

Nhan Phi Hoa ngồi xuống, dường như vẫn không dám tin, mặt cô vẫn mù mờ.

Nhìn dáng vẻ của Nhan Phi Hoa, Lục Hi nhất thời không biết nói gì, anh chỉ đành xoay người nói với Hoắc Hướng Anh: “Ông Hoắc, nghe nói ông đang quay một bộ kiệt tác cho Thần Hi Quân, cứ như vậy loại bỏ cô ta thì có ảnh hưởng đến kế hoạch của ông không?”
Hoắc Hướng Anh cười nói: “Không có ảnh hưởng gì, đổi diễn viên chính là được”.

Hoắc Hướng Anh muốn tìm nữ diễn viên, thật ra là một chuyện không thể đơn giản hơn.

Lục Hi hơi suy nghĩ, anh nói: “Nếu đã như vậy, tôi đề cử với ông một người, ông thấy được không?”
“Đề cử của anh Lục chắc chắn không thành vấn đề”, Hoắc Hướng Anh trả lời.

Lục Hi chỉ Trương Ngọc Kỳ bên cạnh và nói: “Ông thấy cô ấy ổn không?”
Hoắc Hướng Anh cũng không nhìn, ông ta cười nói: “Tuyệt đối không có vấn đề”.

Lần đầu tiên Hoắc Hướng Anh đã nhìn thấy Trương Ngọc Kỳ, tướng mạo và vóc dáng của cô ta cũng thuộc vào hàng mỹ nhân cấp cao, vào vai nữ chính số một cũng không có bất kỳ vấn đề gì.

Đừng nói Trương Ngọc Kỳ là cô gái đẹp, ngay cả cô ta xấu xí, Hoắc Hướng Anh cũng có lòng tin nâng đỡ cô ta nổi tiếng.

Lúc này, Lục Hi cau mày nói: “Tạm thời đổi diễn viên chính, thật sự sẽ không ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé chứ?”
Lục Hi có chút bận tâm, dù sao cũng là phim bom tấn mấy trăm triệu tệ, nếu vì mình mà khiến ông ta không thu về được vốn ban đầu, trước sau gì Lục Hi cũng cảm thấy áy náy.


Nhưng Hoắc Hướng Anh lại cười một tiếng nói.

“Anh Lục, thứ lỗi tôi lỗ mãng, cái này anh không biết chứ, chuyện đổi vai chính, chỉ cần chúng tôi bỏ tiền vốn, đây chính là tin tức bên lề đáng được nhắc đến.

Mức độ nổi tiếng của bộ phim sẽ được cải thiện hơn nữa, cũng khiến cho mọi người càng mong đợi.

Doanh thu phòng vé sẽ nâng cao thêm một bước, đây là một chuyện có lợi”.

Trong ngành điện ảnh, thật ra bình thường sẽ không đổi vai chính, bởi vì vai chính của phim điện ảnh đều là những diễn viên rất nổi tiếng, thù lao cao ngất trời, có tiền vi phạm hợp đồng, chi phí thay thế cũng quá cao.

Nhưng ở chỗ Hoắc Hướng Anh không tồn tại vấn đề này, hai người Thần Hi Quân và Nhan Phi Hoa cũng không có thù lao, sau khi phim điện ảnh được công chiếu, các cô chia lợi nhuận, bán bao nhiêu vé thì cầm bấy nhiêu tiền.

Thần Hi Quân đi rồi, Hoắc Hướng Anh không có bất kỳ tổn thất nào, ngược lại có được tin sốt dẻo làm tăng độ nổi tiếng của bộ phim.

Còn Thần Hi Quân thì thảm rồi, cô không còn cái gì nữa.

Nghe thấy lời của Hoắc Hướng Anh, Lục Hi gật đầu nói: “Cái này vẫn nên hỏi Trương Ngọc Kỳ”.

Nói xong, Lục Hi xoay người về phía Trương Ngọc Kỳ: “Thế nào, có hứng thú đóng bộ phim này không?”
Lúc này, Trương Ngọc Kỳ che miệng mình, nước mắt không cầm được chảy ra từ khóe mắt.

Cô ta nghĩ thế nào cũng không ra, trong một đêm mình lại nhận được một cơ hội lớn như vậy, xoay người liền giống như Thần Hi Quân, lập tức được trở thành nhân vật nổi tiếng.

Cô ta dùng hết sức gật đầu, bảy tỏ đồng ý.


Đùa sao? Một cơ hội lớn như vậy, sao cô ta có thể từ bỏ chứ.

Thấy Trương Ngọc Kỳ gật đầu, Lục Hi cười một tiếng nói với Hoắc Hướng Anh: “Cứ quyết định vậy đi”.

Hoắc Hướng Anh gật đầu liên tục, mặt đầy ý cười.

Lúc này, trong lòng Trương Ngọc Kỳ trào dâng sóng lớn.

Chuyện lớn như vậy, hai người này vài ba câu liền quyết định xong, cô ta có một loại cảm giác giống như trong ảo mộng, cực kỳ không chân thực.

Hồi lâu sau, cô ta mới tỉnh lại, lén véo đùi mình, một cảm giác đau đớn truyền tới, cô ta mới yên lòng, biết rằng đây không phải đang mơ.

Tất cả những điều này Lục Hi đều thấy ở trong mắt, anh chỉ lén cười, không có nói thêm gì.

Trương Ngọc Kỳ cho anh cảm giác có chút đáng yêu trong sự thẳng thắn, tính cách cô ta rất tốt.

Đây cũng chỉ là thuận tay, giúp đỡ cô ta vượt qua cửa ải khó cũng không phải việc khó gì.

Với anh đây không phải là việc khó, nhưng với Trương Ngọc Kỳ mà nói, điều này tương đương với cứu mạng cô ta..


Bình luận

Truyện đang đọc