CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 866

Lúc này Lục Hi cau mày, ánh mắt tựa như xuyên qua hàng ngàn hàng vạn dặm, nhìn về phương Nam.

Anh và nhà họ Ôn sớm muộn gì cũng phải gặp nhau, nhưng nếu mình vẫn muốn giữ họ Lục thì cần phải cố gắng rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Lục Hi trực tiếp lái xe về Thiên Nhân Cư.

Đến bên cạnh vườn hoa, Lục Hi chậm rãi ngồi khoanh chân, tìm kiếm tất cả ký ức trong đầu.

Bây giờ đã trải qua sự suy diễn liên tục của ý thức thứ hai, anh đã có cách nhìn tương đối cao về bản chất của sức mạnh, tu luyện công pháp của loài người không còn là vấn đề khó.

Lật giở ký ức một hồi lâu, Lục Hi mới tìm được một bộ công pháp khiến mình hài lòng.

“Tiên Võ Thập Bát Thức!”

Đây là thế giới tu chân, một bí thuật bất truyền, công pháp trung tâm của môn phái hàng đầu, mỗi một chiêu thức, sau khi tu luyện đến đại thành, đều có năng lực dời núi lấp biển thần quỷ đều sợ.

Môn công pháp này đã thất truyền ở thế giới tu chân, nhưng được con rồng đó ghi nhớ sâu sắc trong đầu, truyền cho Lục Hi.

“Chính là nó”, Lục Hi lặng lẽ nói trong lòng.

Thể chất, sức mạnh và tâm pháp tu luyện của anh đều đã đạt đến đỉnh cao, bây giờ điều anh cần là có thêm vào thủ đoạn tranh đấu với người khác, Tiên Võ Thập Bát Thức này có vẻ vô cùng thích hợp.

Lục Hi tin, thế giới này không chỉ tồn tại cường giả Thánh Vực, chắc chắn còn có đẳng cấp lợi hại hơn chưa xuất hiện, thêm một thủ đoạn, tương lai có thể thêm một phần năng lực tự bảo vệ mình, vì theo ký ức, thế giới tu chân vô cùng tàn khốc, tàn khốc đến mức không dám tưởng tượng.

Như vậy, Lục Hi ngồi bên vườn hoa, bắt đầu tu luyện thức thứ nhất “Thăng Long Kích” của Tiên Võ Thập Bát Thức.

Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua.

Hôm nay Lục Hi chậm rãi mở mắt.

Chỉ thấy trong đôi mắt anh lại phun ra thần mang màu vàng khá dài, dường như đã luyện đến mức đoạt được hồn phách của người khác.

Một lát sau, Lục Hi mới trở lại bình thường, lúc này, đôi tay anh một âm một dương, hư ảo ôm vào trong lòng, Long Tinh trong cơ thể điên cuồng chuyển động.

“Thăng Long Kích!”

Cùng với tiếng quát trong veo của Lục Hi, giữa hai tay anh vậy mà xuất hiện một con rồng nhỏ màu vàng dài khoảng một thước được ngưng tụ từ pháp lực.

Lúc này chỉ thấy hai tay Lục Hi đẩy mạnh ra ngoài, rồng vàng nhỏ gầm một tiếng rồi bất thình lình lao về phía trước.

“Bùm!”

Với một tiếng nổ lớn, một cây cảnh hai người mới ôm vừa cách đó chừng mười mét bị con rồng chặn ngang rồi đụng gãy.

Lúc này lại thấy Lục Hi vỗ vỗ tay, nở nụ cười hài lòng.

Thăng Long Kích này anh mới chỉ chập chững luyện tập qua, còn chưa dùng toàn lực đã tạo ra uy lực lớn như vậy, không hổ danh là tiên võ, Lục Hi ước đoán nếu anh dốc hết sức lực thì tông sư căn bản không đỡ nổi một chiêu này.

Bình luận

Truyện đang đọc