CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 549

Nhìn Trương Ngọc Kỳ vẻ mặt đỏ bừng nhưng rất bướng bỉnh, Lục Hi càng cảm thấy cô ta dễ thương, anh nói: “Chúng ta nói xong rồi, nếu tôi quen biết ông ta, cô mặc quần chữ T múa cột cho tôi ngắm, không được phép đổi ý”.

Trương Ngọc Kỳ đỏ mặt cắn răng nói: “Nhảy thì nhảy, ai sợ ai, nhưng nếu anh không quen ông ta thì sao?”

“Tùy cô xử lý”, Lục Hi nói từ trong nội tâm.

“Nếu anh không quen biết ông ta thì cởi chuồng chạy quanh núi Bạch Vân một vòng, thế nào?”, Trương Ngọc Kỳ cực kỳ tự hào với cách này của mình.

Nếu cởi chuồng chạy một vòng quanh núi Bạch Vân thì sáng sớm mai e rằng tên nhãi này cũng sẽ trở thành người nổi tiếng. Đến lúc đó, hình ảnh cái mông trần của anh sẽ truyền khắp Internet, để xem anh có mất mặt hay không.

Lục Hi nhìn Trương Ngọc Kỳ, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, ngay sau đó anh lấy điện thoại ra.

Ngay khi anh muốn gọi điện cho Hoắc Hướng Anh thì đột nhiên điện thoại reo, phía trên màn hình chính là tên của Hoắc Hướng Anh, Lục Hi cười một tiếng rồi nhận máy.

“Anh Lục, quả thật ngại quá, tôi muốn hỏi anh đến chưa, có cần tôi đi đón anh không?”, Hoắc Hướng Anh nóng lòng chờ đợi, rốt cuộc không nhịn được đã gọi điện cho Lục Hi.

Lục Hi cười nói: “Tôi đã đến rồi, ở ngay tại quảng trường, ông ngồi ở đâu, tôi lập tức qua đó”.

Nói xong, Lục Hi liền cúp máy, với năm giác quan của mình, anh đã sớm biết được Hoắc Hướng Anh đang ở đình nghỉ mát cách đó không xa, anh lập tức nhìn về phía Trương Ngọc Kỳ cười nói: “Xin mời”.

Trương Ngọc Kỳ cắn răng theo sau lưng Lục Hi đi về phía đình nghỉ mát.

Hoắc Hướng Anh gọi điện thoại xong, trong lòng vừa kinh sợ vừa vui mừng.

Anh Lục đã đến đây từ sớm, mình thân là chủ nhân vậy mà không biết, quả thật quá thất lễ.

Lục Hi bảo ông ta chờ ở trong, nhưng ông ta nào dám ngồi đó chờ. Đợi khi Lục Hi qua đây thì lập tức đứng dậy, đi ra khỏi đình nghỉ mát, đứng chờ ở con đường nhỏ đi vào đình.

Một đám ông lớn nhìn thấy Hoắc Hướng Anh đang chờ người, bọn họ cũng không dám ngồi, mọi người lần lượt đứng dậy đứng cùng ông ta.

Chỉ là một đám người ngơ ngác nhìn nhau không biết bọn họ đang đợi cái gì.

Không bao lâu, chỉ thấy Lục Hi dắt tay một cô gái lạ đi tới, Hoắc Hướng Anh vội vàng tiến lên trước hai bước, ông ta khom người hành lễ nói: “Chào anh Lục”.

Lục Hi gật đầu, anh sải bước vào bên trong.

Đám người ở phía sau Hoắc Hướng Anh nhìn thấy người mà ông ta chờ lại là một thanh niên, hơn nữa còn cung kính như vậy, bọn họ cũng giật mình, khom người hành lễ theo.

Lục Hi tùy tiện bước lên trước, anh vào trong đình nghỉ mát, ngồi xuống vị trí của Hoắc Hướng Anh, đồng thời chỉ Trương Ngọc Kỳ vào vị trí bên cạnh mình, ra hiệu bảo cô cũng ngồi xuống.

Nhưng Trương Ngọc Kỳ nhìn thấy nhiều người khí thế phi phàm như vậy, cô ta nào dám tùy tiện giống như Lục Hi. Cô ta bứt rứt đứng ở đó, có chút lúng túng.

Lúc này, Hoắc Hướng Anh đi tới, ông ta thấy vậy liền vội vàng nói: “Cô gái này, mời ngồi, có tôi ở đây, cô không cần câu nệ bất cứ thứ gì”.

Lục Hi kéo ống tay áo Trương Ngọc Kỳ ép cô ta ngồi xuống, sau đó anh cười nói: “Giới thiệu với cô, người này chính là ông Hoắc Hướng Anh. Còn đây là cô Trương Ngọc Kỳ”.

Bình luận

Truyện đang đọc