CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 922

Ôn Thế Hòa nghe thấy vậy, trong lòng vô cùng phẫn nộ, cũng không lải nhải với Lục Hi nữa, lập tức sai người ra tay đưa Lục Hi đi.

Việc này là gia chủ giao phó, ông ta phải làm cho thật tốt.

Lúc này, hai người phía sau Ôn Thế Hòa đi về phía Lục Hi, xem ra muốn ra tay cưỡng chế.

Nhưng, Lục Viễn Sơn và Ôn Uyển cùng đứng trước mặt Lục Hi, hai người đồng thanh nói: “Người nào muốn động đến Hi thì bước qua xác của chúng tôi”.

Hai người đó trong chốc lát không biết làm thế nào mới tốt, liền đứng ở nơi đó nhìn đến Ôn Thế Hòa.

Mà lúc này, Ôn Thế Hòa tức giận, hai người này cương quyết như vậy, ông ta cũng không biết phải làm thế nào.

Xem ra, muốn đưa Lục Hi đi thì nhất định phải ra tay, nhưng Ôn Uyển dù sao cũng là người nhà họ Ôn, còn là thành viên thế hệ thứ hai, lúc còn trẻ cũng là một cao thủ kinh doanh tài hoa, được gia chủ yêu mến.

Có điều, sau khi xảy ra sự việc của Lục Hi, bà đã bị ghẻ lạnh, không được trọng dụng nữa, nói ra thì bà còn là thành viên cốt cán của gia tộc, nếu không phải xảy ra sự việc đó, vị trí của Ôn Uyển có lẽ còn ở trên bọn họ.

Hành động cưỡng chế như này có chút không thích đáng, nhỡ ra xảy ra án mạng sẽ rất khó xử lý.

Ôn Thế Hòa suy đi nghĩ lại, một lúc sau chỉ thấy ông ta đứng lên nói: “Các người đã cố chấp như vậy, thì tôi sẽ báo cáo lại việc này với gia chủ, mời gia chủ đưa ra quyết định, mọi hậu quả các người tự chịu trách nhiệm”.

Ôn Thế Hòa nói xong, mang theo vẻ mặt giận dữ xoay người rời đi, Ôn Thế Khiêm cũng vội vàng đi theo phía sau, khuyên giải nói: “Anh cả, từ từ bàn bạc, đừng kích động như vậy”.

Nhưng Ôn Thế Hòa hoàn toàn không để ý đến ông ta, vẫn rời đi, Ôn Thế Khiêm cũng theo sau, thuyết phục Ôn Thế Hòa quay lại.

Một khi gia chủ biết tình hình như vậy, trách tội xuống, lục phòng e rằng vĩnh viễn sẽ không có ngày thoát khỏi cảnh đen tối, Ôn Thế Khiêm vừa giận gia đình Lục Hi, vừa không ngừng thuyết phục Ôn Thế Hòa, muốn xoay chuyển tình thế.

Sau khi đám người rời đi, Ôn Uyển vẫn mang theo vẻ mặt đầy tức giận nói với Lục Hi: “Hi, đừng sợ, cho dù gia chủ có tới, có mẹ và bố con ở đây, không ai có thể làm được gì con”.

Lục Hi cười nói: “Con chẳng sợ chút nào, hai người cũng không cần lo lắng, bọn họ nếu dám dùng vũ lực, e là tự chuốc lấy phiền phức”.

Lục Viễn Sơn nghe thấy vậy thì cau mày nhìn con trai mình, từ trong lời nói của Lục Hi ông ấy có thể nghe ra thằng bé dường như không quan tâm nhiều đến nhà họ Ôn.

Nhưng, ông ấy không hiểu sự tự tin của Lục Hi đến từ đâu, dù sao thì nhà họ Ôn người nhiều sản nghiệp lớn, cao thủ như rừng, gia chủ còn là tông sư, bất kể đứng trên góc độ nào để nói, Lục Hi dường như không có thực lực để chống đối.

Mà lúc này, Ôn Thế Hòa nổi giận đùng đùng đã trở về trang viên nhà họ Ôn, gặp được Ôn Nhất Hàng ở tòa nhà chính, liền báo cáo sự tình đúng sự thật với ông ta.

Ôn Nhất Hàng vừa nghe xong, lập tức nổi giận, đập bàn nói: “Làm gì có cái lí đó, muốn làm phản à, lập tức đưa bọn chúng đến đây cho tôi, việc này tôi đích thân xử lý”.

“Vâng, gia chủ”.

Ôn Thế Hòa đáp lại một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Lúc này, Ôn Nhất Hàng ngồi ở phòng khách, tức giận đến mức ngực phập phồng.

Mấy ngày trước ông ta vừa mới bị đánh bại, không mời được lão tổ, trong lòng ngột ngạt, vô cùng khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc