CỰ LONG THỨC TỈNH

Chương 751

Lúc này, Ôn Tôn Nguyên tiến lên, nhẹ nhàng mở nắp, bên trong xuất hiện một miếng ngọc bội hình tròn đường kính năm tấc, giống như đĩa bay loại hình nhỏ.

Mọi người đều mở to con mắt, nhìn sang miếng ngọc bội nho nhỏ này.

Nghe nói đây là một pháp bảo, nếu thật như vậy thì giá trị của nó không tầm thường.

Lúc này Ôn Tôn Nguyên vung tay, một võ giả của nhà họ Ôn bưng chiếc hộp gỗ đàn hương lục giác bằng hai tay chầm chậm đi qua trước mặt mọi người.

Có một thuật ngữ dành riêng cho việc này, gọi là lướt mắt nhìn qua.

Nhưng khi vật này đến trước mắt Lục Hi, anh dùng thần thức khẽ kiểm tra, rồi nở nụ cười cổ quái.

Bởi vì anh biết thứ này là hàng giả!

Miếng ngọc bội này là một cổ vật, bên trong có một chút năng lượng, miễn cưỡng cũng đạt đến tiêu chuẩn của hiến tế.

Nhưng vẫn còn xa mới được coi là pháp bảo.

Cái gọi là pháp khí, bên trong chắc chắn phải bao hàm công dụng thần thông của thuật pháp mới có thể được gọi là pháp khí, một miếng ngọc bội chỉ có thể dùng để tập trung tinh thần thì sao được gọi là pháp khí.

Nhưng, người làm ra hàng giả cũng thật lợi hại, bên trên ngọc bội này có vài chữ khắc phức tạp, dùng thủ pháp vô cùng cao mình làm cho cũ đi, sau đó dùng pháp lực che phủ lên bề mặt, khiến cho ngọc bội này nhìn trông giống như một pháp khí, che mắt những người ngoài ngành, vậy cũng đủ rồi.

Nhưng dưới thần thức cường mạnh của Lục Hi, tất cả đều hiển hiện rõ ràng.

Lúc này, Lục Hi không quan tâm đến thứ được gọi là pháp khí này nữa, mà chuyển ánh mắt sang Lạt ma dó.

Dưới con mắt xuyên thấu của Lục Hi, anh phát hiện Lạt ma đó thì ra cũng không đơn giản.

Trong cơ thể hắn ta đã có một luồng pháp lực mờ nhạt, thực lực có thể nói là xấp xỉ với Chu Tiên Hiền, cũng là cảnh giới chân nhân sơ kỳ.

Nhưng người này lại dám đến trung nguyên lừa bịp, Lục Hi dự định chốc nữa sẽ vạch trần trò bịp của hắn ta, khiến hắn ta bẽ mặt.

Nếu không, bị hắn ta lừa tiền đi về không nói, mà hắn ta còn cười nhạo giang hồ trung nguyên không ai biết nhìn hàng.

Lục Hi cười lạnh lùng, chờ đợi kịch hay.

Lúc này, Vương Bá Hổ mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm ngọc bội đến chỗ gã, dường như là nhận ra điều gì.

Đợi khi ngọc bội đi qua, gã mới cúi đầu ra vẻ trầm tư.

Thấy Vương Bá Hổ cố tình ra vẻ cao thâm, Lục Hi thấy buồn cười. Với năng lực của người bình thường như hắn có thể nhìn ra cái gì, đúng thật là.

Lúc này, miếng ngọc bội được lướt qua trước mắt mọi người một vòng, rồi được đặt về lên bàn của Ôn Thế Lương.

Ôn Tôn Nguyên lên tiếng nói.

“Các vị, mọi người đều đã biết quy tắc, theo như Đại Lạt ma Khắc Tẩm đến từ Nội Mông nói, khi anh ta đi khám phá một di tích đã phát hiện ngọc bội này có công hiệu thần thông tránh tà trấn trạch, dưỡng nhan ích thọ, hoạt huyết dưỡng thể, chỉ là pháp khí này tương khắc với công pháp mà anh ta tu luyện, cho nên mới mang ra đấu giá, thật hay giả mời mọi người tự căn nhắc, nhà họ Ôn tôi sẽ không chịu trách nhiệm”.

Ôn Tôn Nguyên nói cũng không sai, đây là quy ước trong ngành, xem xét vật phẩm đấu giá hoàn toàn dựa vào con mắt của mọi người, nếu mình hoa mắt mua phải hàng giả thì cũng không nói được gì.

Bình luận

Truyện đang đọc