CỰ LONG THỨC TỈNH


Hai người bọn họ cũng có nỗi khổ.

Với sức mạnh của Lục Hi thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể bóp chết bọn họ giống như bóp chết một con kiến, hơn nữa anh Lục còn chính là người vừa mới cứu sống toàn bộ du thuyền này.

Bọn họ tất nhiên không dám ra tay với Lục Hi nhưng bảo bọn họ tùy tiện tránh ra, bỏ qua nhiệm vụ của mình thì bọn họ cũng không dám, cho nên bọn họ đành phải nói chuyện một chút với Lục Hi xem có thể thay đổi được chuyện gì không.

Lục Hi lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, bọn họ đột nhiên cảm giác được một nguồn áp lực vô hình cực lớn đang bao trùm lấy toàn bộ cơ thể.

Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã đổ mồ hôi đầm đìa, hai chân bắt đầu run rẩy như sắp khuỵu xuống.

Lúc này, Lục Hi đột nhiên bật cười, vỗ vai hai người nói: "Hai người làm vệ sĩ rất có trách nhiệm, chỉ có điều".

Nói đến đây, Lục Hi đột nhiên lạnh lùng nói: "Phùng Tích Phạm, thứ cầm thú như hắn ta nhất định phải bị trừng phạt".

Lục Hi vừa nói xong liền tóm lấy bả vai của cả hai người rồi ném mạnh về phía sau.

"Bịch! Bịch!"
Cả hai văng ra ngoài cùng một lúc.

Khi bọn họ chật vật đứng dậy thì liền nhìn thấy vệ sĩ của rất nhiều lão đại khác đang lạnh lùng nhìn mình.

Hai người nhìn các đồng nghiệp của mình, một lúc sau lại nghiến răng nghiến lợi bước tới phía trước Phùng Tích Phạm rồi nói với Lục Hi đang đứng chắp tay sau lưng.


"Anh Lục, chúng tôi luôn ghi nhớ ân cứu mạng của anh nhưng chúng tôi thật sự không thể quên bổn phận của mình.

Nếu như anh muốn ra tay với cậu Phùng thì chúng tôi chỉ có thể liều chết bảo vệ".

Lục Hi lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, trên mặt đã lộ ra sự tức giận, anh chậm rãi nói: "Hai người thật sự muốn chết?"
Hai người đều sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng tôi có trách nhiệm của mình, xin thứ lỗi".

“Tốt lắm”, Lục Hi cười lạnh một tiếng nói: “Đã như vậy thì các người cứ đi chết đi”.

Vừa nói, Lục Hi vừa vươn tay tóm lấy hai người bọn họ.

Ngay khi anh vừa vung tay lên thì một cơn gió mạnh đã bao trùm lấy hai người trong tích tắc.

Trong lòng hai người vệ sĩ hết sức ai oán, bọn họ phải dốc hết toàn lực kháng cự một chưởng của Lục Hi.

Họ đã tận mắt chứng kiến sức mạnh siêu nhiên của Lục Hi, nó đã vượt quá sức mạnh của người thường, không phải là thứ mà họ có thể chống lại được.

Tuy nhiên, thân là một vệ sĩ thì họ phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của mình, đồng thời cũng phải chuẩn bị tinh thần cho cái chết.

Vì vậy khi họ đối kháng một chưởng của Lục Hi với tất cả sức mạnh của mình, họ đã nhắm mắt và sẵn sàng bị nghiền thành thịt nát.

Chỉ nghe thấy hai tiếng “bịch bịch”.

Hai vệ sĩ lại bị Lục Hi ném ra phía sau.

Khi bọn họ tỉnh táo lại và nhận ra bản thân không bị tổn thương, bọn họ tựa hồ như không thể tin được đây là sự thật.

Đúng lúc này, giọng nói lười biếng của Lục Hi vang lên.

"John, khiến cho hai người đó ngoan ngoãn ngồi yên đi, nhưng đừng làm tổn thương họ".

“Vâng, thưa anh Lục tôn kính”, John cười đáp, sau đó vẫy vẫy tay, lập tức có mấy người đàn ông cường tráng cầm vũ khí đi tới, chĩa súng về phía hai người vệ sĩ.

Cùng lúc đó, còn có thêm hai người đàn ông phương Tây cao lớn đứng bên cạnh.

Hai vệ sĩ nhìn thoáng qua cũng biết hai người này là cao thủ, ít nhất cũng phải ngang hàng với bọn họ.

Cuối cùng hai người đành phải thở dài một tiếng rồi cúi đầu xuống.

Bọn họ đã làm hết sức mình, cho dù có thể đột phá vòng vây của những người này thì bọn họ cũng không còn dũng khí đối mặt với Lục Hi nữa.

Khí tức của Lục Hi quá mức đáng sợ.


Lúc này, tất cả các vệ sĩ khác đều nhìn họ với ánh mắt kính trọng và nở nụ cười chân thành.

Hành động của họ đã giành được sự tôn trọng của tất cả các vệ sĩ.

Lúc này, Lục Hi mới mỉm cười nhìn Phùng Tích Phạm đang ngồi co rúm trong góc rồi nói.

"Cậu Phùng, sao lại tè hết cả ra quần thế này? Tao đã nói từ trước rồi, nếu như sợ hãi quá thì cứ trốn đi, đỡ phải tè ra quần không? Mày xem mày sao lại bất cẩn như vậy?"
Nghe những lời trêu chọc của Lục Hi, tất cả mọi người đều phá lên cười.

Ở trong nước có lẽ sẽ không có ai dám cười nhạo Phùng Tích Phạm nhưng ở đây không ai quan tâm đến thân phận con trai của người giàu nhất Hoa Hạ như hắn ta.

Tất cả mọi người ở đây đều có thân phận không thấp hơn Phùng Anh Tài, đại đa số còn vượt xa bố của hắn ta.

Bởi vì những người này không chỉ có khối tài sản kếch xù mà hầu hết còn có xuất thân hiển hách, hoặc là vương giả trong thế giới ngầm.

Hắn ta chỉ là một cậu chủ nhà giàu, không đáng để bọn họ để ở trong mắt, cho dù là bố của hắn ta đích thân đến đây thì bọn họ cũng sẽ không thèm thay đổi thái độ.

Thần Hi Quân đang đứng ở một bên nhìn Phùng Tích Phạm đang ngồi co rúm run rẩy thì đột nhiên nói với Lục Hi: "Anh Lục, cứu tôi".

Nói xong cô ta liền chạy đến bên người Lục Hi.

Lục Hi ngạc nhiên một chút, sau đó nở nụ cười hỏi: "Đại minh tinh, có chuyện gì vậy?"
Thần Hi Quân cắn môi nói với Lục Hi: "Anh Lục, xảy ra chuyện lớn như vậy, chờ hắn ta trở về thì kết quả của tôi sẽ tồi tệ thế nào chứ, anh cứu tôi với".

Thần Hi Quân biết rõ với bản tính của Phùng Tích Phạm thì một khi hắn ta được trở về hắn ta sẽ không để cho cô ta sống sót bởi vì cô ta đã tận mắt chứng kiến chuyện xấu của hắn ta.

.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng |||||

Hơn nữa anh Lục còn là người hâm mộ của cô ta, chỉ sợ Phùng Tích Phạm lại càng không bỏ qua cho cô ta.

Cho nên Thần Hi Quân đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cảm thấy rằng chỉ có một mình Lục Hi mới có thể cứu được mình.

Phải có được sự che chở của anh thì cô ta mới có được cơ hội sống sót.

Lục Hi thoáng sửng sốt nhưng sau đó vẫn cười nói: "Yên tâm đi, cô chính là thần tượng của tôi.

Bảo vệ cô cũng chính là nhiệm vụ của tôi".

Thấy Lục Hi hứa sẽ bảo vệ mình, Thần Hi Quân mới thở dài nhẹ nhõm, đứng bên cạnh Lục Hi lẳng lặng suy nghĩ.

Lúc này, Lục Hi tiến lên một bước, đá vào người Tích Phạm một cước, nói: "Mẹ kiếp, mày còn giả chết với tao?"
Lục Hi chỉ đá nhẹ một cái nhưng Phùng Tích Phạm đã nhảy dựng lên như bị điện giật, sau đó liền hướng về phía Lục Hi liên tục xua tay nói: "Đại ca, đừng giết tôi, đừng giết tôi".

"Mẹ kiếp, bây giờ mày mới biết sợ hãi sao, sao lúc đó mày nói là nhất định sẽ giết chết tao?"
"Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi làm sao có can đảm đó.

Đại ca, xin hãy tha thứ cho tôi, xin anh rộng lượng tha thứ cho tôi".

Phùng Tích Phạm nước mắt ngắn dài, quỳ lạy cầu xin Lục Hi.

Sắc mặt Lục Hi thay đổi, anh chỉ vào Nhan Phi Hoa ở bên cạnh rồi nói..


Bình luận

Truyện đang đọc