CỰ LONG THỨC TỈNH


Trò chuyện một hồi, Lục Hi liền nói: “Đi, tối nay tôi mời, chúng ta ăn một bữa lớn”.

“Oa, được được”, Hoắc Tư Duệ lập tức vỗ tay nói được.

Tần Lam chau mày nói: “Cái tên quỷ hẹp hòi như anh không phải ra ngoài một chuyến liền phát tài rồi đấy chứ?”
Lục Hi liếc cô rồi nói: “Hừ hừ, đó là điều chắc chắn rồi, với bản lĩnh của ông đây, tôi có thể đi đâu mà không phát tài chứ, đi thôi”.

Lục Hi dẫn đầu ra cửa, mọi người đi theo sau, cũng may Vân Khả Thiên lái xe thương vụ Buick của huyện ủy tới, một đám người ngồi lên đi tìm chỗ ăn cơm.

Chiếc xe rẽ trái rẽ phải, dưới sự xúi giục của Tần Lam, Vân Khả Thiên đã tìm được một khách sạn đắt tiền, anh ta dừng xe lại.

Đoàn người đi vào khách sạn, nhưng bọn họ được báo rằng phòng VIP đã đầy, chỉ đành ngồi ở đại sảnh.

Sáu người vây quanh một bàn, Tần Lam cầm thực đơn dồn sức gọi món, Lục Hi nghe mà sợ hãi run rẩy.

Nhưng nghĩ đến ba chục triệu trong thẻ của mình, Lục Hi vẫn giả bộ thản nhiên.

Một lát sau khi gọi xong đồ ăn, mọi người tán gẫu chờ đồ được đưa lên.

Lúc này, một tên mập say lờ đờ liếc nhìn về phía bàn của Lục Hi, sau đó gã đi tới cười nói: “Nhiều người đẹp quá, cho anh tham gia náo nhiệt với”.

Nói xong, tên mập đặt mông ngồi vào bàn của đám người Lục Hi.


Lập tức bọn họ trợn tròn mắt.

Lúc này, Tần Lam lạnh lùng nói: “Cút sang một bên cho bà, không thì cẩn thận bị đánh đấy”.

Tên mập vừa nghe xong, gã cười ha ha rồi nói: “Hoa hồng có gai, lát nữa đi đến phòng anh rồi cố gắng đánh anh nhé, thế nào?”
Bàn này của Lục Hi có Hoắc Tư Duệ sang trọng quý phái, Miwa Nozaki lạnh lùng xinh đẹp, Tần Lam giỏi giang mạnh mẽ, A Đóa thuần khiết khiến người ta hài lòng.

Bốn người này đều là đại mỹ nữ siêu cấp vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người ta.

Người đi qua đều không tự chủ được liếc nhìn họ mấy lần.

Nhưng kẻ to gan như tên mập thật sự chỉ có mình gã.

Nhìn thấy Tần Lam nổi giận, đám người Lục Hi đều lựa chọn im lặng, có cô nàng khủng long bạo chúa này là đủ rồi.

Đám người Lục Hi không nói một lời, trên mặt lộ nét cười, chuẩn bị xem náo nhiệt.

Còn tên mập vừa nói xong, lông mày liễu của Tần Lam dựng thẳng, cô ta nói: “Mày thật sự muốn như vậy?”
“Thật chứ, làm sao hả, đi cùng anh đi, anh đây thích cái giọng điệu này”, tên mập cười to nói.

Tần Lam hít một hơi rồi chậm rãi nói: “Vậy được”.

Ngay sau đó, Tần Lam đứng dậy, ý muốn chuẩn bị đi cùng tên mập.

Đầu tiên tên mập sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha một tiếng, gã nói: “Được, sướng lắm, đi theo anh đến phòng tổng thống chơi thật vui, anh sẽ không bạc đãi em đâu”.

Nói xong, tên mập đứng dậy đi về phía trước hai bước, Tần Lam ngoan ngoãn theo sau lưng.

Nhìn thấy Tần Lam thật sự đi theo mình, tên mập nở nụ cười đi tới thang máy, một lát sau hai người vào thang máy biến mất tăm.

Lúc này, Vân Khả Thiên mặt méo xẹo, anh ta khổ sở nói: “Anh Lục, Tần Lam sẽ không sao chứ?”
“Anh thấy sao?”, Lục Hi liếc nhìn anh ta nói.

Vân Khả Thiên suy nghĩ một chút, dường như anh ta đã yên tâm hơn chút, chỉ là trên mặt còn có chút dáng vẻ không thoải mái.

Lục Hi nhìn mà cười thầm trong lòng, đây là nỗi niềm quan tâm sẽ bị loạn rất điển hình, với thân thủ của Tần Lam, đối phó với một tên mập không hiểu võ đạo thì có thể có chuyện gì chứ.

Chỉ có A Đóa cau mày, cô ấy hơi hoảng loạn nói: “Anh Lục, chị ấy cứ như vậy bị đưa đi sao?”
Lục Hi xoa đầu cô ấy cười nói: “Yên tâm đi, chị gái này lợi hại lắm, lát nữa cô sẽ biết”.


Miwa Nozaki và Hoắc Tư Duệ đều tỉnh bơ.

Khoảng thời gian này các cô đã tiếp xúc rất nhiều với Tần Lam, hai người rất rõ năng lực và tính khí của cô ta, cái tên mập này sắp phải chịu khổ rồi.

Lúc này, người phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn đến, từng món ăn được đưa lên, Lục Hi nhìn theo mà đau lòng.

Bào ngư kho tàu, ốc vòi voi hấp, chân gấu hầm… Mỗi món ăn đều có giá trên chục triệu.

Đến khi thức ăn được đưa lên đã đầy một bàn.

Lục Hi nhìn mấy món ăn này, mặt anh đầy đau khổ, giống như không hề có khẩu vị.

Hoắc Tư Duệ che miệng cười nói: “Anh Lục, anh sao thế?”
Chỉ thấy trên mặt Lục Hi méo xệch, sau đó anh đột nhiên cầm đũa, hung hãn nói: “Không ăn thì không hết”.

Ngay khi vung đũa, anh bắt đầu ăn mạnh.

Mọi người thấy dáng vẻ của Lục Hi đều muốn cười, ngay cả trên mặt của Miwa Nozaki cũng lộ vẻ không nhịn được cười nữa.

Đúng lúc đó, Tần Lam thản nhiên đi tới.

Vân Khả Thiên liền vội vàng hỏi: “Chị Tần, chị không sao chứ?”
“Tôi có thể có chuyện gì?”, Tần Lam trợn mắt nhìn Vân Khả Thiên nói.

Vân Khả Thiên rụt cổ lại không nói nữa, biểu cảm trên mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Tần Lam ngồi xuống, nhìn thấy Lục Hi đã ăn được nhiều, cô ta lắc đầu nói: “Aiz, thứ của mình mà lại ăn như thế, anh không thấy tiếc sao?”

Lục Hi dừng đũa, sau đó chỉ thấy anh hung hãn nói: “Ông đây cần cô quản à?”
Nói xong, anh lại động đũa ăn hùng hục.

Lập tức mọi người không nhịn được bật cười.

“Chúng ta ăn thôi, nếu không lát nữa e rằng đến canh cũng không còn đâu”, Tần Lam nói xong cũng bắt đầu động đũa.

Bây giờ mọi người mới nhớ ra sức ăn khủng khiếp của Lục Hi, họ cũng bắt đầu ăn.

Mọi người đang ăn cơm, chỉ thấy A Đóa thận trọng hỏi: “Chị ơi, tên mập kia không làm gì chị chứ?”
Tần Lam nhìn A Đóa cười một tiếng rồi nói: “Em yên tâm, dựa vào cái tên đầu heo đó thì có thể làm gì được chị”.

A Đóa gật đầu cười vui vẻ.

Đúng lúc này có hai người đi về phía bên bọn họ.

Một cơ thể mập lùn và cái mặt sưng húp như đầu heo, không thấy rõ dáng vẻ, nhìn kỹ mới có thể đại khái nhìn ra người này là tên mập vừa rồi.

Bên cạnh gã còn có một người đàn ông trung niên đi theo.

Tên mập kia nói: “Chính là bàn kia, chính là con đàn bà đó đánh tôi”..


Bình luận

Truyện đang đọc