ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 111

Và quan trọng hơn, cô tìm được cảm giác quen thuộc trên người Lâm tử Minh. . . “Phi Phi, em tan làm rồi à .”Lâm Tử Minh cười tươi chào đón.

Sở Phi nhìn Lâm Tử Minh từ trên xuống dưới, hỏi: “Anh lấy bộ âu phục này ở đâu ra?”

Lâm Tử Minh xoay một vòng tròn, cười nói: “Anh đã mua nó, thế nào, nhìn đẹp trai lắm đúng không? Cả bộ cộng lại, chỉ có một ngàn thôi.”

Nhưng mà Sở Phi không có cười, ngược lại là vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh, trong mắt thậm chí còn ra hiện một chút chán ghét, mở miệng nói: “Một chút cũng không đẹp, xấu chết “A?” Lâm Tử Minh ngày ngắn cả người, bộ dạng hắn như thế này lại không đẹp trai ?Không thể nào! Hắn ăn mặc như hình tượng của chủ tịch Tử Quỳnh, nghĩ Sở Phi đối với thân phận chủ tịch của Tử Quỳnh kia không hứng thủ, hắn ăn mặc thành bộ dáng chủ tịch của Tử Quỳnh, nên Sở Phi chắc chắn cũng sẽ không thích.

Sở Phi nhìn trên người Lâm Tử Minh, thấy được bóng dáng chủ tịch của Tử Quỳnh, trước kia Lâm Tử Minh mặc quần áo bình thường của mọi ngày nên không có phát hiện, hiện tại Lâm Tử Minh mặc âu phục, lại càng phát giác Lâm Tử Minh cùng với chủ tịch của Tử Quỳnh dánh vóc rất giống nhau

Nhìn thấy Lâm Tử Minh như thế này, Sở Phi cảm giác chủ tịch của Tử Quỳnh bị nhạo báng, Lâm Tử Minh vô dụng này, có tư cách gì giống chủ tịch của Tử Quỳnh!

Theo quan điểm của cô, chủ tịch của Tử Quỳnh là người đàn ông hoàn mỹ nhất trên thế giới, mà Lâm Tử Minh là một người vô dụng, hai người không thể so sánh với nhau! “Tại sao? Anh ăn mặc như vậy không tốt sao? Tối nay anh cùng em đi họp mặt lớp, anh ăn mặt đẹp một chút, là để cho em có mặt mũi.” Lâm Tử Minh khó hiểu, tủi thân nói.

Ảnh mắt Sở Phi vẫn thờ ơ, thậm chí càng thêm chán ghét, trực tiếp đi tới hắn cởi áo khoát của bộ âu phục, “Anh cởi ra cho tôi, làm sao nói nhảm nhiều như vậy!” “Được được được, anh cởi, em đừng kéo. Lâm Tử Minh vội vàng nói, hắn cảm thấy hôm nay Sở Phi rất không bình thường, chẳng lẽ Sở Phi không thích chủ tịch của Tử Quỳnh? Cho nên nhìn thấy hắn mặc đồ giống chủ tịch của Tử Quỳnh liền khó chịu? Nếu là như vậy, lại là chuyện tốt.

Cuối cùng, Lâm Tử Minh trở về nhà, thay bộ đồ bình thường rẻ tiền, bởi vì ngày hôm qua mặc có một lần nên không có giặt,vì vậy nhìn trông nhàu nát, còn có chút bẩn, Lâm Tử Minh hỏi: “Thật sự không mặc âu phục được sao?” “Bớt nói chuyện vớ vẩn đi.” Sở Phi không kiên nhẫn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, ngắm nhìn vài giây, mỉm cười, “Anh mặc bộ này trong vẫn đẹp hơn.” Lâm Tử Minh nói không nên lời về gu thẩm mỹ của

Sở Phi, hắn rõ ràng là mặc âu phục đẹp hơn.

Nơi tổ chức buổi học mặt lớp cấp 2 lần này của Sở Phi là một khu nghĩ mát ở thành phố Tây, quy mô không cao cũng không thấp, không quá lớn, nhưng chi phí khá cao, bình quân đầu người cũng phải là hai ba triệu, bọn họ hơn bốn mươi người, sẽ lên đến một trăm triệu . Hơn nữa nghe nói, chi phí lần này đều do Trần Hào trả, thật sự hào phóng, cho nên buổi họp mặt lớp lần này có thể tổ chức thành công như vậy, nên hầu như mọi người đều đến.

Trên đường đi, tâm tình Sở Phi rất hưng phấn, đã nhiều năm không gặp mấy người bạn cũ này, không biết bọn họ thế nào? Có phải đều thành gia lập nghiệp hết

Lâm Tử Minh đã đến bãi đỗ xe của khu nghĩ mát ở thành phố Tây, tìm được chỗ đậu xe, đang chuẩn bị đậu xe, đột nhiên bên cạnh có một chiếc xe, giành chỗ đậu xe của Lâm Tử Minh, trực tiếp đâm vào xe của Lâm Tử Minh . “Chuyện gì vậy? Anh đụng vào xe của người khác sao ?” Sở Phi biến sắc, nhíu mày.

Lâm Tử Minh lắc đầu nói: ” Là chúng ta bị đụng phải, là lỗi của người bên kia.”

Sở Phi thở dài nhẹ nhõm, “Không sao đâu, coi có thể cùng người kia giải quyết êm đềm được không, dù sao buổi họp mặt lớp sắp bắt đầu rồi, tôi không muốn bị chậm trễ.” “Được.”

Lâm Tử Minh vừa mới xuống xe, còn chưa kịp nhìn thấy ai, lập tức nghe được một âm thanh kiêu ngạo, “Này! Cậu lái xe kiểu gì vậy, mắt mù à, có thấy xe tôi đang đỗ xe ở đây không ? Cậu còn tiếp tục lui? Tôi bát người chịu trách nhiệm toàn bộ tai nạn này!”

Bình luận

Truyện đang đọc