Chương 644
Nghĩ tới những điều này là cậu ta kích động lãm, nói với ba gã cao thủ.
kia: “Chú Hùng, lát nữa có thê anh rễ thằng Sở Thiên cũng đến, thằng cha đó có tập tành, biệt mây miệng võ mèo cào, các chú OK chứ hả?”
Chú Hùng nói giọng khinh : “Có võ? Ông chuyên đánh mây thằng có võ đây! Tiêu Tiên,cứ yên tâm, có chú Hùng đây, hôm nay nhất định đánh cho kẻ thù của mày lê lết, quỳ trước mặt mày xin tha.”
Nói đoạn, chú Hùng tung một đường quyên, tạo ra vêt đậm rõ rệt lên bức tường bên cạnh, nỗ một tiếng cực lớn, thấy đám Tiền Phong mất tròn mắt dẹt, đây ngưỡng mộ.
Tiền Phong càng phần khích hon, như đã thây được cảnh LẺ Sở Thiên và Lâm Tử Minh quỳ lạy van xin trước mặt mình, đến lúc đó cậu ta còn phải chụp hình lại, đăng lên diễn đàn của trường, cho mọi người đều thấy, kẻ xưng vương trong ngôi trường đại học này vân là hăn!
So với hùng tâm tráng trí của Tiên Phong thì tâm trạng của Sở Thiên lại rất khác, hiện giờ hắn đang thấp thỏm không yên, càng đến gần trường, mặt hắn càng trắng bệch, thậm chí còn đồ mô hôi lạnh.
Nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, Lâm Tử Minh Xất tiêng hỏi: “Em sợ lắm à?”
Sở Thiên nặn ra một nụ cười mều xệch, đáp: “Đâu, đâu có ạ.”
Lâm Tử Minh lắc đầu thất vọng với Sở Thiên, cùng một bố mẹ sinh ra nhưng so với Sở Phi thì Sở Thiên thực sự quá kém cỏi, cả ngày ngoài diễn trò tán gái, sinh sự gây rồi thì không có bản lĩnh gì khác.
“Anh rễ, hay là mình quay về đi? Em sai thật rôi, xin anh đây…” Sở Thiên nài nỉ.
Lâm Tử Minh nói: “Sợ cái gì, em cũng là người lớn rồi, gặp chút khó khăn đã xoắn cả lên nhữ thế, sau này xông pha ra xã hội thế nào?”
Sở Thiên mếu máo nói: “Tại em tưởng anh sẽ thuê nhiều vệ sĩ theo hộ tông đầy chứ, ai mà biết anh chăng có vệ sĩ nào.”
“Thì đi nói lí với nó.” Lâm Tử Minh nói.
Sở Thiên nghe vậy càng hoảng loạn, nói lí, Tiền Phong là đứa thế nào, nếu như có thê nói lí, nhấn có đến mức phải sợ hãi vậy không?
Thời gian trôi đi chóng vánh, không bao lâu, xe đã đến bãi đất trồng kia.
Sở Thiên nhìn thấy Tiền Phong, thấy cả mười mấy người nhìn như hỗ đói vồ mỗi đang quan sát kĩ càng từng chiếc xe qua.
Mồ hôi vã ra như tắm trên trán Sở Thiên, hai chân thậm chí bắt đầu bủn rủn, nuốt nước bọt liên tục, sắp khóc đến nơi.
Tiền Phong dẫn theo mười mấy người đên, còn phía mình chỉ có hắn và Lâm Tử Minh, cộng thêm một tài xế, lại chẳng bị đối phương dập cho tơi bời.
Lâm Tử Minh mở mắt, nói với tài xế: “Xuống xe ở chỗ này.”
“Anh rễ…” Sở Thiên thét gào, run lẫy _bầy, kéo tay Lâm Tử Minh lại, chuân bị quỳ lạy Lâm Tử Minh đến nơi.
Tài xế dừng xe lại, Lâm Tử Minh bắt đầu xuống xe, nói với Sở Thiên ở trong xe: “Xuồng xel”
Anh vừa xuất hiện là lập tức bị đám Tiền Phong r nhận ra, bọn họ mở to mắt, lộ ra biêu cảm giận dữ kích động, sải bước đi tới: ‘Chúng nó đến rồi, gã kia là anh rễ thằng Sở Thiên, đập chết chúng nó đi!”
“Lạ ghê anh Phong, sao chỉ có một xe? Hay là có mai phục gì?”
Tiền Phong hung hãn quát: “Mai phục cái cứt, mình tận mười mây người, còn có chú Hùng,. các chú ấy chống lưng, lại sợ hai thằng chúng nó?
Xông hết lên cho tao, đập chết tụi nó!”