Chương 198
Sở Hoa Hùng không muốn bán, ông muốn trưng bày ở phòng mình,để có thể khoe khoang, chỉ tiệc trong gia đình này ông không có tư cách, trực tiếp bị Liễu Tố Hồng bác bỏ.
Liễu Tố Hồng phần khích, nói: “Được đươc đươc. ba nghìn van là ba nghìn vạn, ngài lập tức chuyển khoản qua tài khoản tôi đi, pho tượng gồm sứ thanh hoa này chính là của ngài!”
Cố Hưng nói: “Ba nghìn vạn nó nhiều lắm, tôi nhất thời không có nhiều tiền như vậy, bà cho tôi hai ngày, tôi sẽ chuyển khoản cho bà.”
“Vậy cũng được, ngài làm việc phải nhanh lên, nếu không, tôi sẽ bán cho người khác!” Liêu Tô Hồng ôm gồm sứ thanh hoa, đắc ý nói.
“Được!” Cố Hưng gật đầu nói.
Liễu Tố Hồng ôm góm sứ thanh hoa, vô cùng kích động và phần khích, dường như là ôm bảo bôi của mình, cũng không hỏi ý kiến của Lâm Tử Minh, liền trực tiếp giữ lầy .
Nhưng mà, lúc này, bà đột nhiên ngứa nách, bà vô thức đưa tay đề gãi, nhưng không ngờ, gôm sứ thanh hoa bà ôm trong tay, phịch một tiếng, trực tiếp ném thẳng xuống đất, vỡ ra.
Tự nhiên vỡ nát…
Trong nháy mắt, mọi người trong phòng đột nhiên im lặng kì lạ, tât cả mọi người biểu hiện vô cùng lạ lùng.
Lâm Tử Minh khóe miệng giật hai lần, cho dù sự giàu có của hắn, cũng khó tránh có chút tiếc, dù sao cũng là ba nghìn vạn.
Giỗng như những người khác, phản ứng thậm chí càng lớn hớn, Cố Hưng VÔ cùng tiếc hận và tức giận, ở trong mắt ông, đây cũng không đơn là ba nghìn vạn, nhưng một món đồ cổ quý giá đột nhiên biến mất, rốt cuộc không thẻ lấy lại được!
Sở Hoa Hùng và Sở Phi đồng tử co rút lại, tức giận đên cả người phát run.
Về phần Liễu Tố Hồng, mắt bà trọn tròn, sắc mặt một giây tái nhọt,tay chân lạnh như băng.
“Tại sao, tại sao có thể như vậy…
Liễu Tố Hồng khóc lóc.
Sở Hoa Hùng tức giận tát vào mặt bà một bạt tai: “Nhìn những chuyện tốt mà bà đã làm đi! Ba nghìn vạn đã bị bà phá huỷ! Tôi thật sự muôn-bóp chết bà!”
Khuôn mặt của Liễu Tô Hồng bị sưng hết lên bởi cái tát của Sở Hoa Hùng, bà thực sự căm tức, kết hôn nhiêu như vậy năm, Sở Hoa Hùng chưa có đánh bà, bà nỗi giận với phản xạ có điều kiện, nhưng thấy ánh mắt giết người của Sở Hoa Hùng, bà lập tức sợ hãi, ủy khuất nói: “Ông đáng tôi làm gì, tôi cũng không phải…”
“Bà còn có mặt mũi để nói sao!
Không phải bà động tay động chân, sao có thê làm vỡ sốm sứ thanh hoa! Bà thật sự đã không làm được việc gì còn có thừa việc xâu nữa!” – Sở Hoa Hùng nghiền răng nghiền lợi, tức giận muôn đánh bà ta một bạt tai, nhưng lại bị Sở Phi đúng lúc ngăn cản.
“Ba, được rồi, mẹ cũng không phải cố ý, đừng có đánh mẹ mà.” – Sở Phĩ nói.
Sở Hoa Hùng đành phải thôi, nhưng vẫn hung hãng trừng mắt liếc Liễu Tổ Hồng một cái.
“Cái này, Chuyên gia Có, gốm sứ thanh hoa này đã bị vỡ, có còn đáng giá không?” – Sở Hoa Hùng cẩn thân đáp án, nhưng vẫn không cam lòng.
Cố Hưng tức giận nhìn chằm chằm liếc ông ta một cái, hỏi ngược lại: “Ông nghĩ sao?”
Sở Hoa Hùng suy sụp ngồi xuống, như cha mẹ chêt.
Liễu Tố Hồng không cam tâm nói: “Cái này còn có thê bán bao nhiêu tiền?”
Cố Hưng suy nghĩ trong chốc lát nói: “Nhiêu lãm chỉ có mười vạn thôi.”
Nói xong câu đó, ông vô cùng đau đón.