ĐẲNG CẤP Ở RỂ

CHƯƠNG 272

Lâm Tử Minh thở dài một hơi, cảm khái nói: “Rốt cuộc vẫn là một đám trẻ con, không hiểu chuyện, không rõ cái gì gọi là “sơn ngoại có sơn, nhân ngoại hữu nhân”, nghĩ ‹ đến trong nhà có mây đồng tiền dờ bản, là có thể muôn làm gì thì làm 2”

Tất cả mọi người cho rằng Lâm Tử Minh cử chỉ điên rò, tuyệt đối là tên ngốc, không biết rõ tình hình, lại còn có thể nói ra nói như vậy, lập tức Tiền Phong liền mắng: “Không cần mặt mũi đúng không, Đại Hùng, Trâu Nước, hai đứa tụi mày lên cho tao, trước bắt tên phê vật ở rễ này, sau lại bắt lây Sở Thiên, tao thật muôn nhìn bọn họ có lá gan như nào, dám cùng tao hô to gọi nhỏ!”

Lời nói hạ xuống, phía sau Tiền Phong, liền đứng ra hai tên đàn em thân hình cao lớn, một thân cơ, hiển nhiên là sinh viên thê dục luyện qua chuyên ngành, thực lực không tâm thường.

Bọn họ đêu là tay sai củaTiên Phong, mỗi người đều được bao nuôi hai ba nghìn tệ, Tiền Phong bảo họ đánh ai liên đánh người đó. Giống như “chó săn”, vẫn còn vài người, cho nên phóng mắt khắp Hoa Đại, không ai dám trêu chọc Tiền Phong.

Đại Hùng cùng Trâu Nước nhe răng cười, xoa tay, đi đến trước mặt Lâm Tử Minh, giơ tay lên bắt lầy Lâm Tử Minh.

Mọi người nhìn thầy cảnh này, đều vui sướng khi người gặp họa, cho rằng Lâm Tử Minh khẳng định gặp phải tai ương rôi.

Sở Thiên cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bêch vô cùng hối hận.

Mà hình ảnh kê Tiệp, làm cho mọi người bọn họ mở to hai mắt.

Trong lúc Lâm Tử Minh đối mặt với bọn họ tiền đánh, rất dễ dàng ra tay, một trái một phải bắt lầy cổ tay hai người bọn họ, bọn họ hai người sinh viên thê dục thân thể cường tráng, lại không thể động đậy, trái lại phải thuận theo lực của Lâm Tử Minh, bọn họ kiên trì không nồi, sắc mặt đỏ bừng.

Trong lòng bọn họ một mảnh sóng fo gió lớn, chân động, Lâm Tử Minh khí lực lại lớn như vậy, bọn họ hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

Nếu bị Lâm Tử Minh thu phục như vậy, mặt mũi bọn họ không biết quảng đi nơi nào, bọn họ đồng loạt gào một tiếng, sau đó giơ chân ra phía Lâm Tử Minh, muôn đá bay Lâm Tử Minh.

Đáng tiếc, bọn họ ở trước mặt Lâm Tử Minh, cũng giống như đứa trẻ non nót, không có một chút kỹ xảo, bị Lâm Tử Minh ra tay Ko đá hai chân, trực tiếp đá cho bọn họ quỳ rạp xuông trước mặt.

*A, đừng bẻ, đau đau đau đau..

Bàn tay Đại Hùng bị Lâm Tử Minh bẻ trở vê, đau đên nước mắt hắn đều chảy cả ra. vôi vàng câu xin tha thứ.

Trâu Nước cũng là tình trạng như vậy.

Lâm Tử Minh không làm khó dễ bọn họ, tủy tiện hai chân, liền đem bọn họ đá qua một bên đi, sau đó hắn đi đến trước mặt Tiền Phong, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Cậu hiện tại ngoan ngoãn xin lỗi Sở Thiên, tôi Có thể cân nhắc không so đo với cậu.”

Ôn ào!

Tiền Phong cũng nuốt một chút nước miếng, vừa rồi Lâm Tử Minh bày ra ra thực lực, quá mạnh mẽ, hoàn toàn ngoài dự kiên của hắn.

Hiện tại ánh mắt Lâm Tử Minh nhìn hắn, mang đến cho hắn lực áp bách rất lớn, làm cho tim hắn đập Danh hơn rất nhiều.

Sở Thiên cũng ngây ngân cả người, ngơ ngác nhìn Lâm Tử Minh, hắn như thê nào lại không biết Lâm Tử Minh lợi hại như vậy?

Tiền Phong lảo đảo lùi lại, lúc này hắn cảm thấy sự áp bức lớn của Lâm Tử Minh, đã vượt quá giới hạn của hắn ta.

Sở Thiên dùng lực dụi dụi mắt, sức mạnh của Lâm Tử Minh khiên hắn cảm nhận được niêm hy vọng to lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc