ĐẲNG CẤP Ở RỂ

CHƯƠNG 308

Cho dù cô tức giận và xúc động thê nào, trong thâm tâm, cô vần là một cô gái truyền thống, trước kia Lâm Tử Minh yêu đuôi, cô tùy tiện nói một câu, Lâm Tử Minh sẽ run lên, làm cho cô đối mặt Lâm Tử Minh lúc đó, rất vượt trồi và chủ đông.

Hiện tại Lâm Tử Minh không hê yêu đuối, mà là xấu xa quyên rũ, cô lập tức liền không chịu nỗi, cô thậm chí phát hiện, Lâm Tử Minh mang đến áp lực so với Tư Đồ Nam cùng Hoàng Văn Hoa đều lớn hơn.

Cô bấy giờ có chút nhớ đến Lâm Tử Minh nghe lời trước kia , mà không phải Lâm Tử Minh “ ma quỷ “ này.

Nhưng cô vẫn cắn răng, nắm chặt tay, cố găng không cho chính mình biểu lộ sợ hãi, nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh.

“Đi tắm rửa.” Lâm Tử Minh buông cô ra, sau đó nằm tựa giường, hai tay gác sau đầu, nghiền ngẫm nói: “Nhớ tăm sạch một chút, anh không thích phụ nữ đồ mồ hôi.”

Sở Phi âm thâm măng một tiêng lưu manh, đồng thời trong lòng cũng thả, lỏng rất nhiêu, nói thật, cô mạnh miệng như vậy, nhưng thân thể, vẫn là có chút chưa sản sàng. Cô yên lặng cầm quần áo, sau đó tiền vào phòng tắm.

Lúc cô đi tới cửa, Lâm Tử Minh đùa giỡn nói một câu: “Nếu không chúng ta cùng nhau tắm?”

“Anh mơ tưởng” Sở Phi cô hừ một tiếng, sau đó rất nhanh đóng cửa lại, khóa trái.

Nước ấm dội lên người, cô tỉnh táo hơn rất nhiều, đột nhiên, cô bắt đầu có chút hồi hận , cô thật sự muốn đem thân mình giao cho Lâm Tử Minh sao?

Trong đầu, nghĩ tới chủ tịch Tử Quỳnh, nói thật, cô vẫn muốn đem chính mình giao cho chủ tịch Tử Quỳnh.

Đêm nay thổ lộ, tuy rằng là bị Lâm Tử Minh đóng giả, nhưng là cô vĩnh viễn không quên, vừa rồi khi thổ lộ tâm tình, đó là một loại cảm giác như có được cả thế giới.

Haizz!! Cô thở dài một hơi.

Chậm rãi ném hết những SUY nghĩ rồi loạn ra khỏi đầu, hiện tại, đối với cô mà nói, đã không còn lửa chọn nào khác.

Có lẽ, đấy là SỐ mệnh của cô, đến cuối cùng, cô vẫn là không thể không tuân theo.

Nghĩ đến có thể tránh thoát được Trương Diệu Đông, Trần Hào, Tư Đồ Nam, Hoàng Văn Hoa, bản thân thoát ra khỏi bầy sói, có thể bảo toàn trong sạch . Kết quả là, cô lại rơi vào tay Lâm Tử Minh. Thật đúng là nực cười.

Cô đem chính mình tắm rửa sạch sẽ, mỗi chỗ trên người đêu rửa sạch.

Ước chừng nửa giờ, cô mới tắm xong, quân khăn tăm.

Liên tục hít sâu bốn năm lần, cô cố lầy hết dũng khí, mới dám bước ra khỏi phòng tăm.

“Lâm Tử Minh, tôi đã tắm xong, “

Cô nói đến đấy thì ngấy ngắn cả người, dừng lại động tác.

Bởi vì trong phòng đã không còn hình bóng Lâm Tử Minh.

Hắn chạy đi đâu 2?

Cô khẩn trương ,tâm trạng thả lỏng một chút.

Đột nhiên ánh mắt cô bị một bộ bức tranh treo đâu giường hấp dân.

Đó là ảnh cưới của cô cùng Lâm Tử Minh, là ảnh hai anh bọn họ miễn cưỡng tươi cười.

Nhưng hiện tại, trên bức ảnh, không có Lâm Tử Minh, chỉ còn lại cô, một nửa đã bị xé ra.

Không biết vì cái gì, cô đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc