ĐẲNG CẤP Ở RỂ

CHƯƠNG 19 : SỞ PHI XIN LỖI

Mọi người tại hiện trường bất ngờ trước hành động của Sở Thiên.

Đặc biệt, ba thanh niên còn lại thậm chí còn sốc hơn, bọn họ đều gặp qua Sở Hạo, biết Sở Hạo là anh rễ của Trương Long, bình thường đối xử với Trương Long khá tốt, tại sao lại bất ngờ đánh Trương Long?

Trương Long thiệt thòi khóc, ” Anh rễ, anh điên rồi! Tại sao anh lại đánh em 2!”

Sở Hạo chỉ hận không giết chết Trương Long, sau khi Lâm Sơn Hà và những người khác rời đi, tất cả mọi người đều hỗn loạn , hiểu rằng tình hình thật gay gắt, một khi xử lý không tốt, Lâm gia tức giận, Sở gia sẽ bị diệt vong trong vài phút!

Bọn họ không quan tâm Lâm Tử Minh với Lâm gia có quan hệ như thế nào, nhiệm vụ hàng đầu chính là tìm được Lâm Tử Minh trong thời gian ngắn nhất, làm cho Lâm Tử Minh gọi điện Lâm Sơn Hà, giải thích đây là hiểu lầm, nếu không, Lâm Sơn Hà cùng đám người tức giận rời đi, thì Sở gia thật sự sẽ xong đời.

Cuối cùng hắn đã tìm thấy được Lâm Tử Minh, nhưng nhìn thấy Lâm Tử Minh bị bắt nạt khi dễ của cậu em vợ không não của mình, còn mắng ra những lời khó nghe như vậy, nhìn biểu hiện u ám của Lâm Tử Minh, hắn không thể không cảm thấy chóng mặt.

” Đánh ngươi? Ta còn muốn giết chết ngươi!” Sở Hạo chưa hết giận, đá Trương Long mấy đá, Trương Long lúc này mới ý thức anh rễ mình thực sự tức giận , hắn không dám cãi lại nữa, ôm đầu bị Sở Hạo đánh.

Sở Hạo tức giận, vội vàng đi tới trước mặt Lâm Tử Minh, lịch sự nói: ” Tử Minh, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng, kỳ thật cho tới nay ta đều xem trọng ngươi.”

Lâm Tử Minh vẫn không hiểu được lý do Sở Hạo làm việc này, Chỉ là sau khi hắn rời đi, một lúc sau Lâm Sơn Hà cùng đám người tới, Sở gia mới phát hiện mình gặp rắc rối ,gây ra tai hoạ mới đi tìm cách giải quyết mà thôi.

Sở Hạo nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh, không nói được lời nào, hắn cảm thấy áp lực rất lớn, trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng ngột ngạt, trước kia hắn ở trước mặt Lâm Tử Minh, đều cao cao tại thượng, sao bây giờ lại thấp kém quá . Thật không biết Lâm Tử Minh vận mệnh cứt chó thế nào, cư nhiên có thể quen biết nhân vật lớn như Lâm Sơn Hà.

Lâm Tử Minh cười lạnh nói: “Ta là con rễ phế vật, không dám nhận lời xin lỗi.”

Nói xong, hắn liền giúp đỡ bà cụ rời đi.

Sở Hạo làm sao có thể để cho hắn rời đi, vội vàng ngăn hắnlại, ăn nói khép nép nói xin lỗi, “Tử minh, ta biết vừa rồi là chúng ta không đúng, chúng ta không nên làm như vậy với người, van cầu ngươi trở về đi? Chúng ta sai rồi, thực sự sai rồi, về sau chắc chắn sẽ gọi ngươi một tiếng tổ tông .”

Nhìn thấy sở hạo bộ dánghèn mọn, Lâm Tử Minh cảm thấy không có hết giận, bốn năm qua, hắn cũng không ít bị Sở Hạo xúc phạm.

“Xem ra các ngươi đã đắc tội Lâm gia không nhẹ, ta đoán, các ngươi là đem chuyện đuổi ta ra khỏi Sở gia khoe với Lâm Sơn Hà?” Lâm Tử Minh ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Sở Hạo trong lòng nhảy dựng lên, thầm mắng một tiếng, Lâm Tử Minh phế vật này từ khi nào trở nên thông minh như vậy?

“Đây đều là hiểu lầm, ngươi là chồng của Sở Phi, là rễ của Sở gia chúng ta, chúng ta như thế nào lại đuổi ngươi đi chứ? Tử minh, ngươi có hiểu biết sâu sắc, sẽ không nhỏ mọn với chúng ta chứ?” Sở Hạo cúi xuống, để tư thế của mình ở mức thấp nhất.

“Hiểu lầm? Ta không nghĩ đó là hiểu lầm, các ngươi gọi ta là đồ phế, có ai coi ta là người một nhà?” Lâm Tử Minh nói tới đây, khống chế không được kích động, “Ta ở rễ Sở gia các ngươi, ăn ít nhiều cục tức, chịu quá nhiều sỉ nhục? Nhất là ngươi, Sở Hạo! Ngươi có sỉ nhục ta không? Còn ủng hộ Trương Diệu Đông cầu hôn Sở Phi, làm bẽ mặt ta? Ha ha, các ngươi không thể tưởng được ta lại quen Lâm Sơn Hà, không biết ta vì cái gì mà gọi Lâm Sơn Hà đến chúc thọ Sở Quốc Đống!”

“Hiện tại các người đắc tội với Lâm gia, mới nhớ đến ta, muốn ta gọi cho Lâm Sơn Hà, giải thích đây là hiểu lầm? Ta nói cho ngươi, không có cửa đâu!”

Lâm Tử Minh nghiền răng nghiền lợi nói xong câu đó, ánh mắt hắn đỏ hoe và tràn ngập đầy máu.

Sở Hạo càng thêm luống cuống, hắn cầu xin nói: “Tử Minh, đây là hiểu lầm, đều là hiểu lầm !”

Lâm Tử Minh cũng không có phản ứng hắn, lại xoay người rời đi.

Sở Hạo nào dám để hắn đi, lại đuổi theo, đầuhắn đầy đổ mồ hôi, hắn ta như sắp muốn khóc.

“Cút ngay, ngươi cản ta lại, ta liền gọi cho Lâm Sơn Hà, giết chết Sở gia các ngươi!” Lâm Tử Minh lạnh lùng nói.

Sở Hạo thật sự muốn khóc, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tử Minh rời đi.

Khi Lâm Tử Minh đi ra khỏi đám đông, liền thấy phía trước, một người phụ nữ xinh đẹp đứng yên lặng nhìn hắn.

Không phải ai, chính là Sở Phi.

Lâm Tử Minh nhìn thấy cô, thân thể run rầy, cái mũi chua chát, trong lòng chua xót dâng lên, cúi đầu, không nhìn cô, rồi đi hướng khác.

“Lâm tử Minh!”

Sở Phi hô lên tên của hắn.

Hắn dừng lại một chút, không muốn tiếp tục ở lại, tăng tốc rời đi Sở Phi nhìn đến hắn rời đi, đuổi theo.

Lâm Tử Minh nghe thấy tiếng bước chân của cô, chạy bộ nhanh hơn, chạy thẳng về phía trước.

Sở Phi cũng theo chạy, cô đang măng giày cao gót, lại là phụ nữ, làm sao chạy nhanh bằng Lâm Tử Minh, không cẩn thận bịtrượt chân, té lăn trên đất, hét lên thảm thương.

Lâm Tử Minh phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn lại, thấy Sở Phi té lăn trên đất, khuôn mặt đẫm nước mắt, trái tim sắc đá của hắn cuối cùng cũng dịu xuống .

Sở Phi ngồi trên mặt đất, ủy khuất nhìn hắn, hắn trong lòng thở dài một tiếng, mắng chính mình hai tiếng vô dụng, hắn quay lại, bế cô đến ghế đầu mà không nói một lời nào, yên lặng giúp Sở Phi mát xa mắt cá chân bị thương.

“Lâm Tử Minh, thực xin lỗi. ….. ” Sở Phi vô cùng áy náy nói.

Lâm Tử Minh không có đáp lại, hắn giúp Sở Phỉ mát xa thoải mái, sau đó hắn đứng dậy rời đi, từ đầu đến cuối, hắn đều không có nhìn thẳng vào Sở Phi.

Khi Sở Phi thấy hắn đi, chạy nhanh tóm lấy quần áo hắn, cầu xi DÙïI BL…… “

“Em không phải gả cho Trương Diệu ĐSo? Còn tới đây tìm tôi làm gì?” Lâm Tử Minh cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên bình thường, nhưng vẫn run rầy không thể kiểm soát được Cuộc hôn nhân bốn năm, làm sao nói đứt là đứt 2 Sở Phi nói với đôi mắt đỏ hoe: “Em sai rồi, tha thứ em được không 2?”

Nghe nói như thế, còn kể tiếng khóc nức nở của Sở Phi, trái tim Lâm Tử Minh lập tức dịu xuống .

Lâm Tử Minh cũng không phải là người có trái tim sắt đá, khi hắn nhìn thấy Sở Phi cầu xin mình, hắn thật sự biết mình đã sai, hắn trong lòng cũng hết giận, gật đầu, nói: “Uh.”

Sở Phi lập tức vui vẻ ra mặt.

Trở lại Sở gia, bọn người Sở Quốc Đống đang lo lắng chờ, nhìn thầy Lâm Tử Minh trở về, lập tức nhanh chóng chào đón, cùng xin lỗi Lâm Tử Minh, giải thích chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, về sau không bao giờ… đuổi hắn đi và nói linh tinh nữa.

Lâm Tử Minh nhìn thấy bọn họ có thành ý, trong lòng cũng hết giận, tỏ vẻ tha thứ cho bọn họ.

Sở Quốc Đống bọn họ nhận được sự tha thứ của Lâm Tử Minh, không thể chờ đợi nói: “Ngươi hãy gọi cho gia chủ Lâm nói đây chỉ là hiểu lầm thôi!”

Lâm Tử Minh gật đầu, gọi điện cho Lâm Sơn Hà, nói dăm ba câu, giải thích hiểu lầm, lại không có bại lộ thân phận của hắn.

Sau khi cúp điện thoại, tất cả mọi người Sở gia thở dài nhẹ nhõm, Sở Quốc Đống cần thận hỏi han: “Tử Minh, cháu với Lâm gia là quan hệ gì? Sao trước kia không có nói cho chúng ta biết 2”

Tất cả mọi người ngừng thở, lo lắng và chờ chờ đợi nhìn Lâm Tử Minh.

Bình luận

Truyện đang đọc