ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 80

Tôi nhìn không nhầm đúng không? Uy phong lẫm liệt, tâm địa ác độc như Hàn Kim Long, lại đối với

Lâm Tử Minh tôn trọng như vậy, còn gọi là Lâm tiênsinh?

Đây….. Thế giới này thật điên rồi

Lâm Tử Minh nhìn Hàn Kim Long với ánh mắt đánh giá rằng anh ta rất hài lòng với màn trình diễn của hắn ta, Hàn Kim Long rất tỉnh táo, hắn không có trực tiếp gọi là chủ tịch, mà lại gọi là Lâm tiên sinh, nếu không anh có thể đã bị Sở Phi phát hiện rồi.

“Lâm Tiên sinh, tôi không biết anh cũng ở đây, Sở Hạo là người thân của anh, xin lỗi xin lỗi ……….. Hàn Kim Long cúi đầu trước Lâm Tử Minh, đối với Lâm Tử Minh rất sợ hãi, bức tranh đó, tất cả mọi người như là ngã gục, thật là kinh ngạc mà.

Họ không hiểu, Lâm Tử Minh không phải là cái thằng phế vật sao? Tại sao Hàn Kim Long lại sợ hắn như vậy? Lẽ nào Lâm Tử Minh đang giấu một bí mật chi đó của Hàn Kim Long và hắn ta không thể sử lí được như?

Với gương mặt rạng rỡ, Lâm Tử Minh nói: “Không sao, không sao đâu, tôi với Sở Hạo không có thân thiết, anh muốn làm như thế nào thì cứ làm như vậy đi”

Hàn Kim Long thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng lên nói: ” Nếu đã như vậy, thì tôi không khách sáo nữa, cái thằng Sở Hạo này mượn tôi tiền còn định không trả, tôi sẽ không tha cho hắn. Lâm tiên sinh, nếu nhưkoong còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây, dịp khác mời anh ăn tối”

“Vậy thì anh đi làm đi.”Lâm Tử Minh gật đầu, nói

Lúc này, mọi người đều lấy lại được ý thức của mình, Sở Hoa Dấu nhìn thấy được hy vọng, hắn cắn răng, nở nụ cười, chạy đến trước mặt Lâm Tử Minh, “Tử Minh à, thì ra là cháu quen biết Hàn Kim Long, lợi hại lợi hại, thật là lợi hại!”

Sở Hoa Dấu xoa tay Lâm Tử Minh, cúi người, cực kỳ khiêm tốn, nói những lời tâng bốc, nịnh hót Lâm Tử Minh.

Lâm Tử Minh mỉm cười, làm sao anh lại không biết được trong đầu Sở Hoa Dấu đang nghĩ gì, “ không dám, tôi chỉ là một thắng con rể vô dụng mad thôi, ở đây còn chẳng có tư cách lên tiếng, ở đâu ra mà lợi hại được?

Mặt Sở Hoa Dấu cứng đơ, ngay lập tức trở lại ninh nọt. “Vừa chúng tôi chỉ đùa thôi, cháu còn đừng kì kèo với bác làm gì.”

Lâm Tử Minh cười nhạo báng, không nói chuyện, rồi quay lại đi về phía Sở Phi.

“Ài, Lâm Tử Minh, khoan đã, khoan đã.” Sở Hoa Dấu nhanh chóng kéo Lâm Tử Minh lại, “ Tử Minh à, vừa rồi là do bác không đúng, cháu là người rồnglượng không có chấp nhặt với lại kẻ tiểu nhân làm gì, có thể tha thứ cho bác một lần được không?”

Lâm Tử Minh cười nói: “ Bác cứ nói đùa, bác là bề trên, cháu làm sao có thể nói là tha thứ cho bác được, cháu còn không dám tức giận với bác nữa là.”

Sở Hoa Dấu nhìn thấy Lâm Tử Minh như đang đổ dầu vào lửa , hắn cắn răng , khắc nghiệt tự tát vào mình hai cải, lực rất mạnh làm cho mặt mình sưng lên, “ Tử Minh à, bác sai rồi, thật sự là đã sai, sau này cũng không dám cười nhạo cháu nữa, nói với anh ta tha cho Sở Hạo được không?”

Hàn Kim Long đi đằng trước, rõ ràng là tốc độ rất chậm, từ góc độ đó người Sở Gia đều hiểu được chỉ cần một câu nói của Lâm Tử Minh, Hàn Kim Long sẽ tha cho Sở Hạo.

Mặc dù họ đều không hiểu tại sao Hàn Kim Long đường đường là một đại ca, một người mạnh mẽ như vậy lại đi sợ Lâm Tử Minh. Điều này không quan trọng, bây giờ sự thật bày ra trước mắt là chỉ có Lâm Tử Minh mới có thể cứu được cho Sở Hạo.

“Không được.” Lâm Tử Minh từ chối một cách sạch sẽ, Sở Hoa Dầu than khóc, Hàn Kim Long vẫn tiếp tục bước về phía trước, Lâm Tử Minh lại thốt lên một câu: “ Nhưng mà tôi nghe lời vợ tôi, nếu như cô ấy gật đầu, thì tôi có thể nói chuyện với Hàn Kim Long một chútNgay lập tức, tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Sở Phi.

Bình luận

Truyện đang đọc