ĐẲNG CẤP Ở RỂ

CHƯƠNG 280

Điều đó đã là nút thắt tim của hắn ta, cho dù thê nào đi nữa hắn cũng sẽ đánh bại Lâm Tử Minhl Vì thế hắn hét lên, dang ¡ rộng hai tay giống như là một con ngồng lớn phi về phía Lâm Tử Minh.

Máu: trong người Lâm Tử Minh đang sội lên, tất cả các tế bào đều như là đều được sống lại vậy.

Cuộc chiến không phân cao thấp, trong bến năm qua, ròng ròng bôn năm trời, môi ngày đều như là sông trong lò núi lửa, ở Sở Gia sống với thân phận thẳng con rễ vô dụng, đối với anh mà nói, mỗi ngày đều là một sự dày vò.

Gần như mỗi ngày, anh đều nghĩ về việc có thể thoát khỏi cái ngục tối này đi ra ngoài lấy lại những thứ thuộc về mình.

Nói chung, cho dù Lâm Tử Hào không đến tìm anh ta, anh ta cũng sẽ đi tìm Lâm Tử Hào đề báo thù bôn năm trước và điều tra xem nguyên nhân ông nội lâm bệnh có phải là do Lâm Tư Hào hay không.

Cuối cùng, cũng đến một nơi trống rỗng, anh ta không chạy nữa, quay lại chiên đấu với Lâm Tử Hào!

Nếu như không quen biết Lâm Tử Minh, hiên tại nhìn thấy sức mạnh | của anh chắc chắn sẽ. bị sốc , có đánh chết họ cũng không nghĩ rằng, cái thằng vô dụng Lam Tử Minh lại có một sức mạnh lớn đến vậy!

Mỗi cú đấm, cú đá chân đều rất nhanh, rất nặng, bốp bốp bốp ở trên đỉnh núi, mặt trời còn chưa ló lên hoàn toàn, chỉ có một ánh sáng mờ ảo của sáng sớm giữa trời và đất, tốc độ của họ quá nhanh tới nỗi võng mạc không thê theo kịp họ, các chiêu thức còn chói lóa hơn nữa.

Lâm Tử Minh đánh nhau với Lâm Tử Hào, không ngừng đâm vào mắt nhau, cũng may đây là nghĩa trang ngoài ngoại ô, hai dặm quanh đây đều không có người, nêu không Hành động như chắc chắn sẽdọa nhiều người còn nghĩ rằng đang bị ma ám!

Rất thú vị.

Lâm Tử Minh đã rất lâu không hoạt động như vậy rồi, sức mạnh của Lâm Tử Hào cũng ngang bằng Với sức mạnh của anh, với môi quan hệ đối lập, không hề có gì phải lo lắng, Anh ta có thê ra tay mà không cân do dự, đám đá thỏa sức. Có thê nói là vui vẻ đến tột cùng, ngay cả khi anh bị thương, cũng là một loại niềm vuil Ngược lại Lâm Tử Hào, mới bắt đầu đã rất tự tin, nghĩ răng Lâm Tử Minh không có đầu lại hắn, chắc chắn sẽ thât bại hoàn toàn.

Nhưng cuối cùng, sự thật hoàn toàn vượt quá mong đợi của hắn ta, sức mạnh của Lâm Tử Minh không có bị thụt lùi mà đã tiến bộ hơn rất nhiều, không những có thê đánh tay đôi với hắn mà còn có thê đánh thắng hắn.

Cảm giác bị đàn áp khiến hắn cảm thấy đặc biệt bị áp bức! Có chút hồi nhữ về tuổi thơ, hắn luôn luôn đầu không lại Lâm Tử Minh, luôn bị Lâm Tử Minh chèn ép.

Sao lại có chuyện này?Làm sao có thê xảy ra?

Trong tim của Lâm Tử Hào như đang gào thét, rõ ràng b bón năm nay hắn đã rất cô gắng, rất lỗ lực, võ công tiến bộ hơn không ít, tại sao vân không thể thắng được Lâm Tử Minh? Không họp lí gì hết!

Lễ nào bản lĩnh của hắn lại kém Lâm Tử Minh nhiều đến vậy?

Nếu mà biết được , bốn năm nay, chỗ tập luyện của hắn đều không có giống nhau, Lâm Tử Minh chỉ ở trong nhà làm thằng con rễ của Sở Gia, có bữa được bữa không, về mặt dinh dưỡng hoàn toàn là không bằng, lại càng không có tập luyện, không có chiên trường. Còn hẳn thì ăn no ngủ kĩ, lại còn có đội quân tịnh nhuệ tập luyện, hai năm trước hắn còn mua người máy nhân tạo, vào trường huân luyện theo khoa học. Lâm Tử Minh đều không có tốt như hắn được.

Đúng là như, Lâm Tử Minh bốn năm nay, mặc dù anh có bí mật tạp luyện nhưng mà môi trường tập luyện so với Lâm Tử Hào thì kém hơn rất nhiều, cái khác không nói, chỉ phần thể lực Lâm Tử Minh” tệ hơn Lâm Tử Hào rất nhiều.

Nói về kỹ năng chiến đấu, Lâm Tử Minh có thê dựa vào thiên phú trời cho của mình để. bù lại, nhưng mà thể lực không thể dùng thiên Thư bù – lại được.

Vì vậy trong mười phút qua, Lâm Tử Minh không thê đánh bại Lâm Tử Hào, thể lực của anh bị mắt đi quá nhiều, bắt đầu không trụ được nữa rôi, bắt đầu thở gập, cho dù là đấm hay đá tốc độ của anh đều giảm đi rất nhiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc