ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 437

“Quỳ xuống. xin lỗi?” Khi Lâm Tử Minh nghe được điều này, anh đã cười ngay lập tức.

Ngô Phồn Nhất ngắng đầu lên, giống như là ông vua của thiên hạ vậy, bát buộc phải nghe mệnh lệnh của Đnn vậy, nói “ Không tôi! Hai chúng mày quỳ xuông cho tao, nêu không giữ mày sẽ không có không đi được đâu.”

Dương Kì run rầy, đau khổ cầu xin: Anh Ngô, chúng em sai rồi, anh là một ngôi sao lớn trên thế giới, hà tất phải chấp nhặt với những người nhỏ bé như chúng em làm gì?”

Khi Ngô Phồn Nhất nhìn thầy Dượng Kì hoảng loạn câu xin, trên mặt đây sự đắc ý và kiêu ngạo, “ Mày không cân phải nói với tao những điêu này, muốn trách thì trách não của thằng bạn mày có vấn đề, là hắn không biết sông chét gì hết đắc tội với tao, không nhẫn nhịn không có được tốt, tao đêm đến ba mà chúng mày vẫn chưa quỳ xuông, đến lúc đó chúng mày muôn quỳ xuống, xin lỗi cũng không có cơ hội nữa.

Rồi hắn bắt đầu đếm, “một, hai…”

Ở trong trường quay có rật nhiều người, không một ai dám đứng lên nói một lời, tât cả mọi người đều đã khuất phục dưới sự ảnh hưởng của Ngô Phôn Nhất, thực ra họ cũng nhìn không quen cái sự hung hăng kiêu này của Ngô Phôn Nhất. Nói một cách hợp lý, ngay cả khi Lâm Tử Minh, đã mạo phạm Ngô Phôn Nhất trước, nhưng Lâm Tử Minh chỉ nói hai câu nói nghe không hay lắm mà thôi, cùng lắm là xin lỗi là xong rôi. Mà Ngô Phôn Nhất lại còn muốn bọn họ phải quỳ xuống xin lỗi, đó là một vấn đề tồn thương đến tôn nghiêm.

Tuy nhiên, bọn họ có nhìn không , quen đi chặng nữa, cũng dám chống lại Ngô Phôn Nhất vì vậy bọn họ có chút đồng tình nhìn về hướng Lâm Tử Minh và Dương Ki.

Dương Kì rất sợ hãi, hắn kéo Lâm Tử Minh nói theo một cách vô cùng bối rồi: “Tử Minh, lần này chúng ta đã gây ra một tai họa lớn rồi, vân là nên ngoan ngoãn qùy xuống xin lỗi người ta thì hơn, hazl”

Dương Kì mắt đổi sang màu đỏ và thây rât âm ức.

Lâm Tử Minh vô cùng nghiêm túc nói với hắn ta, “Anh Kì, đừng lo, em đã nói là ta sẽ không dây 4 rắc rồi cho anh thì sẽ không gây rắc rồi cho anh, chúng ta không cần quỳ xuống, kể cả ông vua của thiên hạ đến đây cũng không thể làm gì được cho chúng IS “Nhưng hắn ta Ngô Phồn Nhát, bây giờ là ngôi sao lớn, hắn nói một câu chúng ta đến cơm cũng không có mà ăn nữa! ” Dương Kì có chút tức giận, trợn mắt nhìn Lầm Tử Minh.

Lâm Tử Minh đã cười nhạo nói: “ Dù hắn là Ngô Phồn Nhát thì cũng có sao chứ? Chỉ là một tên tiêu tốt mà thôi, một câu nói của em có thê truy sát hắn, khiến cho. hắn từ thiên đường rơi xuống địa ngục.”

Không ai xem trọng lời nói của Lâm Tử Minh đâu, nghĩ răng Lâm Tử Minh thật sự điện mất rồi, đã đến lúc này rồi, anh vẫn có thê nói những lời như vậy.

“ Sao? Cái tên diễn viên phụ chết tiệt, một câu nói có thể phong sát tao?

Tao không có nghe nhằm chứ?” Ngô Phôn Nhất khoa trương biểu hiện, haha cười lớn.

Sau đó, hắn ta cực kỳ khiêu khích nói: ” Được thôi, cái tên khoác lác như mày phong sát tao thử xeml”

Lâm Tử Minh nhìn hắn ta nhẹ nhàng, “Được rồi, tao đáp ứng yêu câu của mày.

Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra gọi, “Vương Vệ Qúy, Ngô Phồn Nhất là diễn viên của công ty nào?”

Mọi người đều thây anh thực sự lây điện thoại, nói cũng có khí phách đó, đều nghĩ rằng anh đang diễn kịch, không có gọi đi.

Ngô Phồn Nhất không có một chút căng thẳng nào, hắn ôm ngực, thích thú nhìn Lâm Tử. Minh giỗng như đang nhìn một thằng hè.

Khi Vương Vệ Qúy nghe tin tức này, đã sửng sốt một chút, không dám chàn chừ liền nói: “Chính là diễn viên của công ty truyền thông Hắc Nham, chủ tịch, sao, sao vậy?”

Lâm Tử Minh nói: “Anh bây giờ gọi điện cho ông chủ của công ty ‘truyên hình Hắc Nham, nói là tôi muôn phong sát Ngô Phòn Nhất, nếu như không đồng ý, từ bây giờ Tử Quỳnh sẽ châm dứt mọi hợp tác với công ty truyền thông Hắc Nham.”

Bình luận

Truyện đang đọc