ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 187

“Lâm Tử Minh, một nửa thùng chất thải như mày, thiếu chút nữa là bị mày gạt, còn không mau xin lỗi A Naml” – Liễu Tố Hồng đánh vào sau ót Lâm Tử Minh, tức giận mắng.

Tư Đồ Nam nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Không vội xin lỗi, Lâm Tử Minh, cậu vừa rồi nói mạch lạc rð ràng đâu ra đấy, một mực chắc chắn tôi chính, là đồ giả, sỉ nhục thanh danh của tôi ˆ cũng chăng sao, nhưng cậu lại nghỉ ngờ sự tôn kính của tôi dành cho chú dì, và Phi Phi hết sức chân thành! Tôi không | nuốt nồi khầu khí này, hôm nay, cậu tốt nhất cho tôi một lời giải thích, nêu không, tôi sẽ kiện cậu!”

Lâm Tử Minh nhìn thấy | hắn như thế này, trong lòng không í thể không cảm khái, người này thật đúng là biết diễn, diễn chân thật như vậy, không đi vào giới giải trí thật đáng tiếc.

Sở Hoa Hùng và Liêu Tô Hồng lập tức bị hăn lây nhiễm, chỉ trích Lâm Tử Minh càng thêm quá đáng, còn ép Lâm Tử Minh dập đâu quỳ xuông xin lỗi Tư Đồ Nam. : Sở Phi nhìn vào mắt Lâm Tử Minh tràn đây hy vọng.

Cho dù Lâm Tử Minh vừa rồi nói lý lẽ, nhưng mà cũng không che dấu được thân phận bình thường của hắn, mà Hầu Dương Văn, nghiêm túc mà nói chính là chuyên gia đô cô, lời nói của ông ta hệt sức thuyết phục không nói cũng hiều.

Đối với việc này, Lâm Tử Minh cau mày, hắn cũng có chút lo lắng, tình huồng hiện tại với hắn mà nói, rất bất lợi.

May mãn thay,vào lúc này, ngoài cửa có một nhóm người đi qua, nghe được âm thanh của Hầu Dương Văn, và nhìn vào bên trong phòng, đưa ra một câu hỏi: “A Văn, là con đúng không? Con quay về. thành phô Hoa khi nào vậy? Như thế nào lại không nói cho thầy biết.”

Hầu Dương Văn nghe thấy giọng nói này, ông ta lập tức giật mình, nhìn vê phía sau, cung kính hô một tiêng: “Thưa thây!”

Lâm Tử Minh nhìn qua hướng giọng nói truyền đến, lập tức › thầy một ông già ngoài sáu mươi tuổi đang đứng trước cửa.

Sở Hoa Hùng nhìn thây ông già này, cả người ông vô cùng chắn động, đồng tử co rút lại. Ngay sau đó ông ta tỏ vẻ phần khích và vô củng sùng bái, buộc miệng hét lên: “Đây, đây có phải là Cố Hưng, chuyên gia Cố?”= Phản ứng của Sở Hoa Hùng kích động hơn so với vừa rồi khii nhìn thấy Hầu Dương Văn, đồng thời hắn nhanh chóng bước qua mà hoàn toàn không có bật kỳ sự hớ hênh, cuối xuống và bắt tay với Cố hung: “Xin chào chuyên gia Có, tôi là Sở Hoa Hùng, tôi là fan của ngài!”

Lâm Tử Minh cũng có chút giật mình, bây giờ hắn có thể gặp được Cố Hưng danh tiếng lừng lẫy trong giới  đồ cô, trước dây hãn đã từng gặp Cố Hưng, khi đó, ông nội còn chưa bị tê liệt, cũng có một chút giao tình với Cố Hưng.

Chỉ có điều khi đó hắn vẫn còn nhỏ, nên hiện tại Cố Hưng có lẽ không nhớ ra hắn .

Sự xuất hiện của Cố Hưng, làm cho bầu không khí bên trong xảy ra một ít biên đồi.

Lâm Tử Minh vừa rồi còn lo lắng, hiện tại bắt đầu mừng thầm, hắn biết rõ Cố Hưng là một người đổi nhân xử thế, là một chuyên gia nghệ nhân có đôi tay nổi tiếng từ thời Chính Đức,được kính trọng, ngoại trừ kĩ thuật điêu luyện của ông ta, còn có một điều quan trọng nhật, chính là phẩm chât con người của ông ta, không a dua nịnh bợ, tuyệt đôi không bao giờ làm việc thiên vị, gian lận.

Hiện tại sự xuất hiện của ông ta khiến cho cặp diễn viên Tư Đồ Nam và Hầu Dương Văn sợ là phải gặp hạn.

Cùng lúc đó, Tư Đồ Nam và Hầu Dương Văn cũng ý thức được điều này, sác mặt bọn họ thật sự rất khó coi, sắc mặt Tư Đồ Nam hoàn toàn không thể không chế tâm tình trở nên thâm trầm, nắm chặt tay, tâm tình thực sự tồi tệ! Về phần Hầu Dương Văn, sắc mặc đã tái nhợt, bắt đầu sợ.

Bọn họ nhìn nhau, biểu đạt cùng một ý nghĩ: Tuyệt đối không thê làm cho Cô Hưng phát hiện gồm sứ thanh hoa này! Sau cùng không thể để cho Cố Hưng đi vào đây, băng không, bọn họ thật sự xong đời .

Cố Hưng đối mặt với sự nhiệt tình của Sở Hoa Hùng, ông ta có chút bắt, đắc dĩ nói: “Sở tiền sinh quá khen, Có mỗ chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc