ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 62

Chẳng mấy chốc, đến một căn phòng được bỏ trống, Lâm Tử Minh đặt Sở Phi lên giường, lấy đá và khăn tắm, rồi yêu cầu họ rời khỏi phòng.

Lúc này, hành động của Sở Phi còn lớn hơn, giống như một con bạch tuộc đang cuốn Lâm Tử Minh mặt cô đỏ như là táo tàu mắt cô bị mờ đi cô hoàn toàn mất hết lý trí.

Nhưng anh ta không hề bị mất ý thức, có thể nhìn thấy trong mắt Sở Phi đầy sự đau đớn và xấu hổ khiến cho Lâm Tử Minh lòng đau nhói.Tuy nhiên tinh thần tỉnh táo này chỉ kéo dài một thời gian ngắn rồi biến mất, tác động của thuốc quá mạnh, qua một lúc hành động của Sở Phi càng táo bạo hơn thậm chỉ anh cũng không thể ngăn cô lại được.

Không còn sự lựa chọn nào khác Lâm Tử Minh chỉ còn cách đặt cô lên giường , rồi anh nhanh chóng những khăn tắm vào nước đá để làm ướt, rồi vận sạch hết nước đi, đợi Sở Phi lại quay sang anh lần nữa, thì anh sẽ dùng khăn băng lau mặt, tay và chân cho cô, qua phương pháp làm mát vật lý, để làm mất đi sự kích động của Sở Phi.

Phương pháp này vẫn rất hiệu quả, Sở Phi được là lạnh , kêu lên một tiếng rất lạnh, ánh mắt lờ đờ có tinh thần hơn rất nhiều.

Lâm Tử Minh lấy khăn lạnh làm mát cho Sở Phi, dần dần, những bồn chồn trong cơ thể của Sở Phi bị đè nén lại, tinh thần trong ánh mắt hồi phục trở lại.

Bầu không khí lúc đó rất ngượng ngùng, Sở Phi nhớ lại toàn bộ sự việc, có những thái độ như vậy trước mặt chủ tịch … Chúa ơi, mình đã làm gì vậy trời!

Ngay lập tức, gương mặt của Sở Phi lại biến thành màu đỏ, so với phát tác vừa rồi của thuốc kích thích còn hiệu quả hơn rất nhiều, tim cô đập thình thịch thình thịch không dừng cảm thấy vô cùng nhục nhãvà xấu hổ.

Lâm Tử Minh cũng thấy rất xấu hổ, hành động vừa rồi của Sở Phi qua thật rất bất thường, nếu không phải vì anh kìm chế được thì lúc này có lẽ hai người đã phạm sai lầm rồi.

“Hụ hạ !”Lâm Tử Minh họ lên hai tiếng nói với một giọng trầm “thuốc trong cơ thể cô bây giờ vẫn chưa hoàn toàn mất đi, tôi khuyên cô vẫn nên đến bệnh viện một chuyển, tôi có thể cử người đưa cô qua đó.”

Sở Phi nghe xong cô chỉ muốn tìm một hố để chui vào, thật xấu hổ! Cảnh tượng mất mặt đó lại bị chủ tịch nhìn thấy thật là không thể chịu đựng được!

Bây giờ cô có chết cũng không sợ chi hết, cả người đang trốn trong chăn dùng hai tay che mặt, không có mặt mũi nào để nhìn chủ tịch nữa.

Bầu khí lại tiếp tục im lặng.

Lâm Tử Minh đã đứng lên và nói: “Tôi còn có việc khác phải làm, Tôi về trước đây.”

“Chờ một chút

Sở Phi nhìn thấy anh dời đi, tâm trạng cô bị lưỡng lự, căng thẳng gọi anh ấy lại .”Vẫn còn chuyện gì nữa?” Lâm Tử Minh lạnh lùng nói.

Sở Phi cắn môi, cô dùng tấm chăn che người lại, cô chỉ để lộ một phần nhỏ khuôn mặt, rụt rè nói, “Cảm ơn chủ tịch”. “uh.”Lâm Tử Minh nhẹ gật đầu, không nói thêm gì, giữ nguyên ảnh hưởng của sự lạnh nhạt vừa rồi.

Sở Phi muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, với cái tình hình như bây giờ, rất muốn anh ở lại bên cạnh cô suốt đêm .

“Chủ tịch, những chuyện vừa rồi tôi rất xin lỗi, bình thường tôi không có như thế, tôi…” Sở Phi rất xấu hổ, những lời tiếp theo không thể nói được nữa.

Lâm Tử Minh cười toe toét, không ngờ Sở phi cũng có lúc xấu hổ đáng yêu như vậy, anh nhẹ nhàng gật đầu nói, “Cô sau này nên cẩn thận hơn, xã hội này rát nguy hiểm không phải mỗi lần đều có người xuất hiện kịp thời để cứu cô đâu.”

Sở Phi cúi đầu xuống nhưng kì lạ , rõ ràng đang bị chủ tịch khiển trách, nhưng không hề có xí gì cảm thấy xấu hổ hay giận dữ, ngược lại cô ấy cảm thấy rất ngọt ngào rất cảm động, cảm giác được người ta chiều chuộng và chăm sóc.”Um, tôi về sau sẽ không như thế nữa …” Sở Phi nhẹ nhàng nói, chưa bao giờ cô yếu mềm đến vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc