Chương 729
Chỉ là tính khả năng của chuyện này vô cùng nhỏ.
“Sếp Có, anh nói xem thằng nhóc Lâm Tử Minh này, bây giờ trên người tên đó đã có bao nhiêu bảng tên?”
Một tên đàn em của Cố Huyền dè dặt hỏi thăm, vốn dĩ hắn Không. cùng một đội với Cố Huyền, mà là khi vừa gặp được Có Huyện đã nhanh chóng nộp bảng tên lên cho Cố Huyền.
Cố Huyền cũng giống như Lâm Tử Minh, đều tham gia một mình, chẳng qua bởi danh tiếng cùng thực lực của hắn đều ở đấy, rất nhiều người sau khi nộp bảng tên lên cho Cô Huyền vẫn không lựa chọn rời đi, mà là lựa chọn đi theo Cố Huyền, chờ xem trận đại chiến thế kỷ giữa Cô Huyền và Lâm Tử Minh.
Cho nên hiện giờ số người đồng hành cùng Cố Huyền khoảng chừng bốn năm mươi người.
Một người khinh thường nói: “Cái đó còn cân phải nói sao, chắc chắn là không nhiều bằng sếp Có rồi.
“Cũng không nhật định, tốt xâu gì Lâm Tử Minh kia cũng là cao thủ của cảnh giới tiên thiên, trong cuộc thi săn bắn lần này của chúng ta, trừ sếp Có ra, hẳn là tu vi của hắn cao nhất.”
“Cảnh giới tiên thiên thì làm sao? Đêu là cảnh giới tiên thiên, chênh lệch giữa đôi bên vần tương đối lớn, Lâm Tử Minh hắn ta cũng mới chỉ là tay mới vừa bước vào cảnh giới tiên thiên mà thôi, so với tuyệt thế cao thủ như sếp Có đây thì thua kém không chỉ là một chút thôi đâu.”
“Thật ra thì trong cuộc thi săn bắn lần này, thực lực của sếp. Cố vô cùng mạnh, chức quán quân này không chạy đi đâu được.”
Những người này xoay quanh người Cô Huyện, đêu thay phiên tìm đủ mọi cách tâng bốc Cố Huyền, lây lòng Cố Huyền.
Lúc này Cố Huyền mở miệng, ngữ khí th nhiên nói: “Hừ, Lâm Tử Minh chỉ là một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa, không biết trời cao đất rộng, nó đạt được n nhiêu bảng tên không quan trọng, chờ đên khi tao gặp được nó thì đó chính là ngày tàn của nói”
Giọng Cố Huyền lạnh như băng, tràn ngập sát khí, làm cho rất nhiều người xung quanh đều cảm thấy lạnh thấu xương, không tự chủ được rùng mình một cái.
“Sếp Có nói rất đúng!”
“Sếp Cố thật là khí phách! Vô cùng giỏi giang!”
“Đó là đương nhiên, không nhìn xem sếp Cô có thân phận gì, phó hội trưởng Bắc Thiên Hội, tuyệt đỉnh cao thủ cảnh giới tiên thiên tầng trung, đánh một tên Lâm Tử Minh chỉ như nghiền chết một con kiên mà thôi.”
“Theo tôi thấy, có thể nào Lâm Tử Minh vì trốn tránh sếp Cố mà chủ động bỏ quyền rồi không nhỉ?”
“Thật đúng là có thể có khả năng này!”
“Lâm Tử Minh không là phải thằng ngốc, hắn ta biết mình không phải đối thủ của sếp Có, hiện tại đã li quyên mà chạy trôn rồi.”
Cố Huyền cũng nheo mắt lại, hắn cũng có chút lo lắng việc này, nhưng trực giác sâu trong lòng nói cho hắn biết, hẳn là Lâm Tử Minh sẽ không làm vậy đâu.
Ngay lúc này, phía trước xuất hiện một nhóm người, đứng đối diện với Cô Huyễn, trên mặt Cô Huyền lập tức lộ ra biểu cảm rất có hứng thú.
Người đền là Phạm Lão và Đào Tam Nương cùng người của Vân Thiên Các, trên tay bọn họ cũng có hơn hai mươi cái bảng tên.
Tuy rằng cuộc thi săn bắn lần này là do Vân Thiên Các sắp xếp, nhưng Vân Thiên Các không phải người chân chính đứng ra tô chức phía sau, thế nên bản thân họ cũng có tư cách dự thi.
Đám người Phạm Lão và Đào Tam Nương trông thậy Cố Huyền, nét mặt cũng hơi thay đôi, lộ ra sự kiêng dè.