ĐẲNG CẤP Ở RỂ

CHƯƠNG 283

Lão Sửu nhìn thầy biểu hiện điên loạn của Tử Minh, biêu hiện của hắn cũng đang thay đổi, cuối cùng cúi thấp đâu, cung kính nói: “ Tử Minh thiếu gia, tôi biết anh hận tôi bốn năm nay không có đi tìm anh, nhưng mà đây là do ông chủ đã dặn dò tôi, đặc biệt ra lệnh cho tôi, chỉ được âm thầm bảo vệ anh, không được đi tìm anh.”

Nghe được điều này, biểu hiện của Lâm Tử Minh đã nhẹ nhàng rất nhiều, “Tại sao ông nội làm thế? Mục đích là gì?”

Trực giác mách bảo, anh tin lời của Lão Sửu.

Lão Sửu nói chậm rãi, “Tôi cũng không biết dụng ý của ông chủ như thế nào.”

“Chờ một chút! Không đúng!” Lâm Tử Minh tìm thấy điêu mẫu chốt, nhìn Lão Sửu nói: “ Ông nội đã nói như thế nào?”

Theo như thời gian, ông nội đột nhiên bị bệnh bồn năm trước, trở thành người thực vật, không còn ý thức nữa, cũng chính chuyện đó đã khiến anh trở thành một tội đồ. Nếu như đã thành người thực vật, làm sao có thể ra lệnh cho Lão Sửu?Nêu không có ra lệnh cho Lão Sửu, thì với chức vị của Lão Sửu có thể đến tiếp ứng cho anh, có thể chăm sóc anh lớn lên thay vì chịu đựng sự hèn nhát những năm qua như vậy!

Sự việc này có mâu thuận , chỉ có một cách giải thích duy nhất là hoặc là Lão Sửu nói dôi hoặc là trước lúc hôn mê ông nội đã mệnh lệnh cho Lão Sửu rồi Nhưng mà ông nội trở thành người thực vật là chuyện đột ngột, làm sao có thếkip thời ra lệnh cho Lão Sửu?

Lão Sửu nói, ” Tử Minh thiếu gia thật thông minh, nhanh như vậy đã phát hiện ra điều không đúng rồi.”

“Đừng tâng bốc tôi, rốt cục tình hình là như thế nào?”Lâm Tử Minh cau mày.

Lão Sửu nói từ từ, “Thực ra, ông chủ trước khi trở thành người thực vật đã ra lệnh cho tôi. Ngày hôm đó, ông chủ gọi tôi lại, nói với tôi răng ông ày không có nhiều thời gian nữa, yêu câu tôi bí mật bảo vệ anh, không được liên lạc với anh, đúng bến năm.

Hôm nay sau bốn năm mới được gặp mặt anh.”

Nói xong những điều đó , biểu hiện của Lão Sửu võ cùng phức tạp, có buồn bã, có đáng nề,có kinh ngạc.

Lâm Tử Minh cũng há hỗc miệng bộ não hoạt động trở lại nhanh chóng , khuôn mặt vừa hiền từ vùa nghiêm khắc của ông nội như đang hiện ra trước mặt anh vậy.

Anh là người thông minh đến lúc này anh đã lập tức hiểu ra, ông nội đã sớm mệnh lệnh cho Lão Sửu rồi, rất rõ ràng ông nội cũng đã biết trước răng mình sẽ trở thành người thực vật.

Và có lẽ ông nội còn biết hung thủ là ail Nhưng ông nội không nói, kể cả khi tỉnh lại sau bốn năm sau cũng không nói ra hung thủ.

Trong trường hợp này, chỉ có hai khả năng.

Một là , sức mạnh của kẻ này rất mạnh mà Lâm Gia không thê đối phó lại được.

Hai là, kẻ này là người bên cạnh ông nội, rất có thê là người rất thân thiết, vì vậy ông nội có rõ ràng biết là ai mà vẫn im lặng âm thầm chịu đựng…

Trầm lặng một lúc rồi Lâm Tử Minh nói “Ông nội còn nói với anh cái gì khác nữa không?”

Lão Sửu lắc đầu, rồi nói: ” Có một câu muôn tôi chuyển lời đến anh.”

“Câu gì?”

“Ông chủ đã nói, đừng báo thủ cho ông chủ, sông tốt cuộc đời của mình.

Có những điều, trong quá khứ đã trôi qua rồi thì hãy để nó trôi đi, không cân phải điều tra làm gì nữa.

Lâm Tử Minh đã hít một hơi sâu, anh có thể tưởng tượng được cái hình ảnh khi mà ông nội nói những điều này với Lão Sửu.

Sau một thời gian dài, Lâm Tử Minh nhìn thẳng vào Lão Sửu, “Anh có biết ai giêt ông nội của tôi không?”

Lão Sửu lắc đầu để chứng tỏ mình không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc