Chương 204
Hôm nay, cô xem một cuốn tiểu thuyết, thấy được nữ chính âm mưu trôn thoát khỏi đám cưới, sau đó gặp ‘ được chân mệnh thiên tử, sau đấy sống tuyệt vời với cuộc sông bình thường, nó lập tức liền kích thích tới cô.
Lập tức cô xốc chăn lên, mặc quần áo con trai vào, thừa dịp bảo vệ không đề ý, lúc này, lập tức chạy ra ngoài.
Bởi vì cô thật sự đi rât vội, cũng không mang theo điện thoại, đúng lúc cô lại không mang tiền mặt, trong lúc nhất thời trên người không có một xu, ngay cả đi xe taxi cũng không có, đành phải đi bộ ở trên đường.
Đi được nửa giờ, cô cũng rất mệt mỏi, vỗn hai ngày nay cô đã không ăn cơm, thê lực không đủ, hiện tại đã đi xa như vậy, cô lại càng vô cùng mệt mỏi hơn.
Cô đột nhiên có một chút hồi th chính bản thân quyết định ra đi q vội vàng, tiền cũng không mang Tế một xu, trong cái xã hội này, thật khó sông sót nêu không có tiên .
Tự nhiên cô lập tức liền dừng bước, tự động viên tinh thân làn thân: “Không được, mới rời đi khỏi nhà nửa giờ mà, làm sao có thê dễ dàng bỏ cuộc chứ” Những nhân vật trong tiểu thuyết, đều có tính cách kiên định. Nếu cô hiện tại liền chán nản mà trở về, vậy không phải ba cô càng thêm xem thường.
Huống hồ cô tin tưởng, rằng cô nhất định có thể gặp được chân mệnh thiên tử thực sự của chính mình.
Tự động viên bản thân, sau đó cô tiêp tục bước đi.
Đột nhiên trong không gian, cô nghe được từ bên trái, là một tiếng khóc, cô quay đầu nhìn lại, _ lập í tức thấy được cảnh tượng khiến cô tức giận!
Chỉ thấy trong ngõ nhỏ, có ba tên lưu manh với dáng vẻ cơ bắp cuộn cuộn, đang ức hiệp một cậu bé gây yêu, đầu óc cô lập tức nóng lên, đi nhanh qua đấy, hô to một tiêng: “Tụi mày đang làm cái gì vậy hả, hãy dừng tay lại cho tal”
Trong lúc đó cô kích động, quên che dậu chính giọng nói của mình, hét lên bằng giọng nữ, lập tức liền khiến cho ba tên côn đồ trong con hẻm nhỏ chú ý, hướng nhìn cô.
Bị ba tên cô đồ phát hiện, có chút chột dạ, lập tức đên nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cho dù cô mặc áo quần nam, nhưng đều không thể che giâu được dáng người duyên dáng của cô, lập tức đều sáng ngời trước mắt.
Quách Quân Tâm tràn đây sự tức giận, không mảy may ý thức được, chính mình cũng là một người yêu đuối, mà không phải. là anh hùng, căn bản không có khả năng cứu người, cô nghiêm mặt lạnh lùng, cô tình nghiêm nghị đivới những bước chân oai phong, đi đến trước mặt bọn chúng, chỉ vào bọn chúng, lớn tiếng nói: “Ở nơi sáng sủa như Vậy, sao tụi mày có thê dám bắt nạt kẻ yếu, tụi màycó phải là người không! Hãy mau xin lôi cậu bé này, nêu không, 5 sẽ không nhẹ tay tha cho tụi mày!”
Cô cảm thầy được lúc này cô rất đẹp trai và mạnh mẽ, lớn như vậy, lần đâu tiên cô có cơ hội được làm anh – hùng, thật sự rất phần. khích, không hê xem thường khả năng của chính mình, có thê hay không trở thành anh hùng.
Ba tên lưu manh nhìn nhau, sau đó đều cười ha hả: “Ha ha, có biết đây là chỗ nào không mà dám giỡn mặt, lại còn dám tự xưng là anh hùng? Xem tiểu thuyết nhiều quá rồi.”
“Hoàn toàn ngu xuẫn, ha ha.”
Quách Quân Tâm rất tức giận, cô đọc rất nhiều tiểu thuyết, vì vậy cô đặc biệt không thích người khác nói cô như vậy.
Cậu bé học sinh trung học gây gò kia, nó cũng không nói gì, cảm thầy được chị gãi này, có phải đầu óc có chút vẫn đề 2 “Ôi!” – Quách Quân Tâm lớn tiếng mắng: “Ba tên lưu manh tụi bây, chết đến nơi rồi, còn dám làm càn! Ta lệnh cho tụi mày, lập tức cút đi, nêu không, cũng đừng trách ta đồi với tụi mày không khách khí. Nói cho tụi mày biết, ta chỉnh là cao thủ đánh nhau, có thê dễ dàng trừng trị cả ba các ngươi!”
Nói xong, cô còn tạo ra tư thề.
Chỉ tiếc, cô đơn thuần chỉ là gối thêu hoa, làm sao biết cái gì là đánh nhau, hơn nữa cô là con gái, có thể nói một chút uy lực đều không có.