Chương 125
Điều này khiến cho Sở Phi lần đầu tiên có giảm giác làm nhân vật chính, tâm tình của cô cũng dễ chịu hơn, hơn nữa ngay cả siêu sao lớn Tuyền Khê cũng khách khí với cô, làm cho cô cảm thấy không chân thật.
Sau khi kết thúc buổi họp mặt, cô quay trở lại xe, khôi phục lại tinh thần, cảm khái nói một tiếng, “Khó trách ai cũng muốn trở thành người ở tầng lớp thượng lưu.”
Lâm Tử Minh lái xe, ý nghĩ sâu xa nói: “Chúng ta cũng có thể trở thành người ở tầng lớp thượng lưu.”
Sở Phibất mãn, tức giận nói: “Ha hả, kiếp sau phải không?”
Lâm Tử Minh mỉm cười, không hề giải thích.
Ra khỏi khu nghĩ dưỡng, đi một đoạn đường dài, Lâm Tử Minh đột nhiên cau mày, nhìn vào gương chiếu hậu, hắn nở ra một nụ cười tinh nghịch.
Có người đang theo dõi bọn họ. “Ngồi cho vững, anh bắt đầu tăng tốc “Lâm Tử Minh nói với Sở Phi
Sở Phi nói: “Anh đang làm cái gì vậy? Bây giờ còn sớm, không cần vội trở về.” “Có người đang theo dõi chúng ta ở phía sau.” “Cái gì? !” Sở Phi nhất thời hoảng sợ, “Ai.” “Còn không rõ.” Lâm Tử Minh nói: “Chỉ có thể là người của Trần Hào.” “Trần Hào?” Sở Phi nhíu mày nói: “Cậu ấy phải người theo dõi chúng ta làm cái gì? Là anh đa nghi rồi, Trần Hào tính cách rất tốt, cậu ấy là người tốt.” “Điều này cũng không hẳn là đúng, anh đã chộp lấy ánh đèn sân khấu của hắn tối nay, hắn chẳng qua không có tức giận, chỉ muốn trả thù ta.” Lâm Tử Minh cười nói.
Sở Phi khó chịu nói: “Anh đừng lấy lòng của kẻ bỉ ổi suy ra bụng quân tử, nhân phẩm Trần Hào tôi rất rõ, cậu ấy sẽ không làm như vậy.”
Lâm Tử Minh phản ứng cũng rất nhanh, phanh gấp xe lại.
Lập tức âm thanh chói tại của bánh xe với mặt đường ma sát nhau vang lên, hơn nữa trong không khí còn thoang thoảng mùi hơi cháy khét.
Dù vậy, Lâm Tử Minh vẫn là không thể phanh lại được, vẫn đâm vào xe phía trước, khiến thân xe đối phương móp đi.
Cú va chạm mạnh, khiến cho Sở Phi theo quán tính lao về phía trước, dây an toàn kéo ngực khiến cô cảm thấy thật đau. “Không xong rồi, như thế nào lại đâm phải rồi” Sở Phi khẩn trương nói.
Chẳng mấy chốc, người hai chiếc xe phía sau, một trái một phải vây quanh Lâm Tử Minh, cùng lúc đó, hai người đàn ông trên ba chiếc xe phía trước cũng xuống xe, vây quanh Lâm Tử Minh cùng Sở Phi. “Mày lái xe kiểu gì vậy, không có mắt à! Đụng hư xe của ông đây rồi, nhanh xuống xe cho tao!”
Một người có thân hình cao lớn, dùng sức đánh vào cửa kính xe phía Lâm Tử Minh, âm thanh “bang bang bang”, vẻ mặt hung ác, vừa nhìn là biết không phải loại người tốt lành gì.
Sở Phi nhìn đến loại tình huống này, sắc mặt cô lập tức tái nhợt đi rất nhiều, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Lâm Tử Minh vỗ vỗ tay cô, đối với cô ôn nhu nói: “Không cần sợ, có anh ở đây”.
Sở Phi nhìn Lâm Tử Minh, cô nén giận nói: “Tôi đã nói anh không cần phải lái nhanh như vậy rồi, anh xem, quả nhiên đã xảy ra chuyện, lại đụng vào xe người khác, sớm biết vậy thì để tôi lái thì tốt rồi”.
Lâm Tử Minh trọn trắng mắt, hết chỗ nói, Sở Phi trút giận lên hắn đã trở thành thói quen rồi. “Em cứ ngồi trên xe, anh đi xuống xử lý là được rồi” Lâm Tử Minh trầm giọng nói.
Sở Phi gật gật đầu, cắn cắn răng, bỏ thêm một câu “Vậy anh cẩn thận một chút.”
Lâm Tử Minh cảm thấy trong lòng ấm áp, cười nói: “Yên tâm, anh không có việc gì, em nếu thấy nhàm chán, thì chơi điện thoại đi.
Sở Phi nhìn thấy bộ dáng tự tin của Lâm Tử, không khỏi thả lỏng, nhất thời sinh ra cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có!
Sau khi Lâm Tử Minh xuống xe, khẽ đảo mắt đánh giá, đối phương có tám người, đều mang dáng vẻ to lớn, có chút sát khí, hùng hùng hổ hổ, không phải là loại người tốt gì. “Nhóc con, mày lái xe cái kiểu gì thế, mắt mù à!”