ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 567

“Dì …” Nghê Thường đuổi theo.

Tần Nguyệt Hoa quay đầu đối mặt với Nghê _Thường, trong mắt lộ ra ý tứ, kêu cô ấy đi bảo vệ Lâm Tử Minh,Nghê Thường hiểu được ý nghĩ đó, cô ấy căn chặt môi, chậm rãi gật đu.

Tận mắt chứng kiến Tần Nguyệt Hoa bị bắt đi,Nghê Thường không can tâm, nhưng hiện tại cũng không có cách gì, cuôi cùng nhìn bức tranh thêu rơi trên bàn, dáng vẻ của Lâm Tử Minh trên đó trông thật cởi mở, tràn đầy sức sống, cỗ ấy. lâm bẩm: “Tử Minh, hy vọng cậu có thê thực sự trưởng thành, dẫn dắt dì ra khỏi biển khô.”

Lâm Tử Minh lại trở nên bận rộn trong khoảng thời gian này, với tư cách là chủ tịch của hai công ty, anh có rất nhiều việc phải giải quyết, đặc biệt là khi công ty quảng cáo mới được thành lập, dù anh làm như thế nào thì cũng có rất nhiều hướng ra quyết định chính, vẫn cần anh đi ký kết.

Và bây giờ anh ngày càng gia nhập, vào xã hội thượng lưu, trong tâm mắt của rất nhiều ông chủ lớn, rât nhiều người đã bắt đầu hẹn anh đi ăn tối.

Có một SỐ bữa ăn cần thiết, anh không thê trồn tránh nó.

Mọi thứ trên đời này đều có ưu điểm với khuyết điểm, được và mát, vị trí của một người càng cao, thành tựu càng lớn thì càng ít tự do, càng phải cân nhắc nhiều thứ.

Lâm Tử Minh hiện đang ở trong tình trạng này, địa vị của anh đã được nâng lên, nhưng thời gian rất ngắn.

Cũng may khả năng nhìn người của anh chính xác hơn, sau khoảng thời gian bận rộn ở giai đoạn đầu, anh liền tìm một đội ngữ chuyên nghiệp từ từ phân phối nhiệm vụ, anh chỉ cân là người chỉ huy hậu trường là được rồi.

Vì vậy, sau khi làm việc chăm chỉ trong nửa tháng, cuối cùng anh đã bắt đầu nhàn dỗi.

“Bốp!”

Với một cú đắm, Lâm Tử Minh đập vỡ bao cát, cát sắt bên trong chấy ! ra, anh lắc đầu nói: “Những bao cát này quá giòn, không thể chịu được cú đâm của tôi.”

Bên cạnh anh đã có cả chục bao cát bị anh đập vỡ như thế này, ngay cả những võ sĩ hạng nặng quôc tê khi nhìn thấy cũng phải sửng sốt.

Lão Sửu bước đến, nói: “Sức mạnh của anh đã vượt qua đỉnh cao mà người thường có thề đạt tới. Đương nhiên, những bao cát này tự nhiên không thê chịu được đòn nặng của anh.”

Lâm Tử Minh lấy khăn lau mồ hôi, sau đó hỏi: “Tổ chức La Thiên có bao nhiêu người có thực lực như tôi?”

Lão Sửu vẻ mặt kỳ quái nói: “Anh thật sự muốn biết?”

Lâm Tử Minh đã nhìn ra câu trả lời từ vẻ mặt của hắn ta, anh nói, “Có vẻ như tổ chức của anh không đơn giản, có phương pháp đào tạo chuyên biệt để đào tạo nhiều cao thủ như vậy.”

Lão Sửu nói: “Đó là điêu đương nhiên, người đứng đầu tô chức La Thiên là một người phi thường, trong vòng mười năm ngăn ngủi, anh ấy đã phát triển tổ chức La Thiên lên quy mô như vậy, ở một mức độ nào đó, anh ấy đã gần trở thành một vị thần.”

.Lậm Tử Minh lại hỏi: “Anh đã gặp qua hắn ta chưa?”

Lão Sửu lắc đầu biểu thị chưa từng, thấy hắn, sau đó nói: “Trên đời có rất ít người nhìn thầy anh ấy. Tiểu thiếu gia, đây không phải là chuyện anh nên quan tâm, quá xa xôi rồi.”

Lâm Tử Minh có thể nghe thấy SỰ khinh thường trong giọng điệu của lão Sửu, nhưng anh không đáp lại, vì đó là sự thật, càng tiễp xúc nhiều, anh càng biết sự khủng. bố của tô chức La Thiên, đừng nhìn vào địa vị với sự giàu có hiện tại của anh , thực sự đem so sánh với tô chức La Thiên thì vẫn còn quá xa xôi.

Sau một lúc, Lâm Tử Minh lại nói: “Có cách nào để tôi có thể phá. bỏ nút thắt, nâng cao cảnh giới của mình không?”

Bình luận

Truyện đang đọc