ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 160

Hoàng Văn Hoa thật là một tỷ phú, với người bình thường hãn chính là nhân vật lớn, nhưng so với những nhà từ bản lớn như chủ tịch Tử Quỳnh, hắn vẫn quá non not.

Chưa kể, hiện chủ tịch Tử Quỳnh lai lịch không rõ, thân phận thần bí, Cách đây một thời gian, công ty điện ảnh và truyền hình Tử Quỳnh được một người bị ân mua lại với mức giá hơn 500 triệu nhân dân tệ, và chỉ sau hai tháng hoạt động công ty lên như diều gặp gió, tăng vọt và giá trị thị trường lên tới 4 tỷ Điều này cho thấy chủ tịch Tử Quỳnh, khẳng định là nhân vật lớn

Người như vậy, hắn cũng không muốn trêu chọc, cảng trêu chọc không nổi.

Sở Hạo cũng có chút sợ, hắn vội vàng nói: “Tôi cũng không biết, nhưng cách đây không lâu, Sở Phi vì mượn 20 triệu, tự mình đi. . . . . .

Hắn đơn giản mà đem sự tình lần trước nói một lần, Hoàng Văn Hoa nghe xong, sắc mặt liền càng thêm đen, chuyện này cho thấy Sở Phi đã là tài sản riêng tư của chủ tịch Tử Quỳnh 1 Nếu hắn biết điều này, làm sao còn dám có ý đồ với Sở Phi I

Nghĩ đến đây, hắn thật muốn cho Sở Hạo một tát

Lúc này, âm thanh gõ cửa càng thêm lớn , dồn dập cho thấy người tới ở ngoài cửa đang nóng nảy, trán Hoàng Văn Hoa đều đổ mồ hôi lạnh, hãn cắn răng một cái, nói với bảo vệ. “Đi mở cửa, mời chủ tịch Tử Quỳnh tiên vào.” “Vâng, ông chủ.

Bảo vệ tiến đến mở cửa, một tên khác đang túm lấy Sở Phi, cũng buông Sở Phi ra, xin lỗi Sở Phi.

Sở Phi ngoài mặt lạnh lùng, nhưng trái tim cô rất phấn khích, và cuối cùng cô cũng được gặp chủ tịch Tử Quỳnh, Cô nhìn xuống chiếc váy đơn giản của mình, đột nhiên thấy hối hận, sớm biết rằng chủ tịch Tử Quỳnh còn có thể tới cứu cô, cô nên ăn mặc xinh đẹp hơn, cho chủ tịch Tử Quỳnh có một ấn tượng tốt.

Nhưng mà, bảo vệ mở cửa ra, phát hiện ở ngoài cửa chỉ là một người đàn ông ăn mặc bình thường mà thôi. “Lâm Tử Minh? ”

Sở Hạo nhìn thấy người nọ, liền kêu lên.

Đúng vậy, người tới đúng là Lâm Tử Minh, hắn mở cửa ra, bước nhanh vào, thấy được Sở Phi quần áo chỉnh tế, cảm xúc vững vàng, hắn rốt cục bình tĩnh lại, “Phi Phi, tôi đến rồi, em không có bị bắt nạt chứ?”

Sở Phi nhìn đến Lâm Tử Minh, cô cả người ngây, ngẩn, trong lúc nhất thời mất hồn, trong lòng vô cùng mất mát, đây. . . . . . . người tới không phải chủ tịch Tử Quỳnh, mà là Lâm Tử Minh.

Hoàng Văn Hoa cũng sững sờ một lúc, và ngay lập tức khuôn mặt hắn trở nên u ám, phát hiện chính mình bị chơi xỏ, rất không cao hứng. “Lâm Tử Minh, sao lại là anh?” Sở Phi phục hồi tinh thân lại, thốt ra sự mất mát trong giọng nói không thèm che dấu.

Lâm Tử Minh ngẩn ra, hắn vốn nhiệt tình chạy đến, cảm nhận được giọng nói mất mát của Sở Phi, tâm tình hăn đặc biệt khó chịu, “Tôi không phải mới vừa nhắn tin cho em sao, em không thấy sao?”

Sở Phi thở dài một hơi, nói: “Thấy được.”

Đồng thời cô tự chế giễu mình, Sở Phi ơi Sở Phi, trong đầu mày suy nghĩ cái gì vậy, người tôi là nhân vật lớn chủ tịch Tử Quỳnh, kiếm được hàng chục ngàn đô la trong một phút, làm sao lo lắng cho nhân vật nhỏ như mày Hơn nữa, sau sự tình ngày hôm đó, người tôi cũng không tìm gặp mày, nói không chừng đã sớm quên đi mày mày còn ngốc nghếch nhớ thường người tôi.

Càng nghĩ như vậy, trong lòng Sở Phi lại càng khó chịu, giống như bị lấy mất đi một phần cơ thể vậy!

Phi Phi, bọn họ có bắt nạn em không?” Lâm Tử Minh quan tâm hỏi han.

Sở Phi mỉm cười, lắc đầu nói: “Không có.” “Vậy là tốt rồi!” Lâm Tử Minh thở dài nhẹ nhõm một hoi.

Hoàng Văn Hoa sắc mặt âm trầm, hắn phát hiện chính mình bị đùa giỡn, người tới cũng không phải chủ tịch Tử Quỳnh, mà là một tên vô danh tiểu tốt! Nghĩ đến bản thân vừa rồi sợ hãi , hắn liền tức giận, cảm thấy thật nhục nhã.

Hắn nghiêm mặt nói: “Anh là aị? Dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, không biết chữ chết viết như thế nào đúng không”

Lâm Tử Minh nhìn hắn, “Tôi là chồng của Sở Phi, Lâm Tử Minh, tôi tới đón vợ của tôi trở về .”

Bình luận

Truyện đang đọc