HOA SƠN TIÊN MÔN

Điều này nhắc nhở hắn phải cẩn thận thêm, theo lý thì lấy kiếm thuật của hắn, đối phó hai người pháp lực hơn mình một tiểu cảnh giới thì mình nên thắng mới đúng. Kết quả lần này đánh hiểm nguy như vậy. Một là vì các tộc có ưu thế, đặc điểm riêng, hắn còn chưa nắm được hết. Hai là có chút đối thủ kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, bất giác rơi vào bẫy của người ta.

Trong lúc chiến đấu, dựa vào kiếm thuật, pháp lực, cũng dựa vào ứng biến tại trận.

Kinh nghiệm chiến đấu của mình vẫn còn thiếu chút, sau này phải chăm chỉ luyện tập thêm kinh nghiệm mới được, Lục Nguyên thầm nghĩ. Hắn nhìn bên cạnh, đã không có yêu ma. Những Tu La, Sa Ma sớm chạy mất dép.

Lục Nguyên đi đến cái lưới bốc khói đen, phi kiếm chém vào lưới, kết quả *keng* một tiếng, không có phản ứng!

A! Lưới đen này cứng đến Dưỡng Ngô kiếm của mình chém không đứt!

Lục Nguyên kinh ngạc, ở bên cạnh đánh giá một phen, phát hiện góc đông nam lưới đen có một quả cầu màu đen cỡ nắm tay, quả cầu đen thui. Lục Nguyên đi tới trước quả cầu, đưa pháp lực vào trong cầu, thần thức thăm dò mới biết quả cầu đen là một bộ pháp bảo, có tên là Thất Tình Hắc Tơ Võng. Nó lấy tóc của nữ Tu La, tại ngày cực dương cực thủy phơi bảy bảy bốn mươi chín ngày, lại tại ban đêm cực âm nước cực âm tẩm chín chín tám mươi mốt ngày, rồi lấy lửa ma đốt, cuối cùng mới luyện thành Thất Tình Hắc Tơ Võng. Loại Thất Tình Hắc Tơ Võng này dùng để trói người cực tốt, xem như là pháp bảo không tệ, nếu không thì đã chẳng buộc chặt Kim Đồng Ưng luyện khí cửu tầng, không thể nhúc nhích. Lục Nguyên tùy tay cất pháp bảo này vào trong tu la túi của mình.

Kim Đồng Ưng rốt cuộc thoát ra, liên tục kêu, hai cánh vỗ phành phạch, khá là hưng phấn.

Lục Nguyên bắt đầu lục tìm chiến lợi phẩm. Hai yêu ma luyện thể kỳ sao có thể là hạng khố rách áo ôm? Sa Ma luyện thể kỳ tam tầng cũng có linh thú sa hệ, nhưng của nó không nhiều bằng Sa Ma lần trước, chỉ bảy con sa hạt mà thôi, coi như là linh thú sa hệ loại nhỏ, giá trị không cao.

Không ngờ bên Đại A Tu La không có linh thú, khiến hắn ngoài ý muốn. Nó dùng thanh đao mỏng thì có chút lai lịch, kêu là Tu La cốt đao, lấy khúc xương cứng nhất trong người nó luyện chế ra, vô cùng mỏng và sắc bén, một khi thi triển thì nhanh như chớp, cầm đến chợ tu tiên giả bán có thể được giá tốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Phải rồi, thuận tiện vớt được hai trăm bảy mươi linh thạch, thu hoạch không sai.

Lục Nguyên không nhỏ nhen, lần này hốt được hai trăm bảy mươi linh thạch, liếc Kim Đồng Ưng bên cạnh mắt trông mong nhìn mình bèn ném qua mười cái linh thạch, khiến Kim Đồng Ưng mừng như điên. Mười linh thạch! Không biết đã bao nhiêu năm nó không được nhiều linh thạch như vậy! Đi theo đồng bạn Lục Nguyên không tệ. Ở trong mắt Kim Đồng Ưng, hắn chỉ là đồng bạn mà thôi. Kim Đồng Ưng kiêu ngạo không thừa nhận Lục Nguyên là chủ nhân.

Nhưng Kim Đồng Ưng luyến tiếc không ăn hết, trước ăn một cái, giấu mấy cái còn lại vào lông chim của nó.

Lục Nguyên còn tìm thấy một quyển sách, nhưng mặt trên chữ ngoằn nghèo xem không hiểu. Thế giới dưới đất và thế giới bên trên cơ bản thông dụng một loại văn tự, nhưng thế giới bên dưới có một số nơi vẫn dùng ngôn ngữ văn tự tộc mình, đụng tới loại này Lục Nguyên rất bất đắc dĩ, vung tay ném vào trong tu la túi.

Kỳ thực lần này xem như thu hoạch kha khá, chẳng qua không lâu trước đó hắn hốt mẻ lớn ở chỗ Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân, so sánh liền thấy chênh lệch, nguyên nhân chủ yếu bởi vì sinh vật như Đại A Tu La quá nghèo.

Được rồi, đã đoạt xong chiến lợi phẩm. Lục Nguyên nghiêng người ngồi trên lưng Kim Đồng Ưng. Kim Đồng Ưng bay vọt lên trời, ánh mắt nó đặc biệt sắc bén, nó nổi giận rồi, mới nãy lại bị một đám yêu ma tính kế, nếu không phải có đồng bạn trên lưng thì nó té ngã rồi. Kim Đồng Ưng kiêu ngạo hiện tại rất giận, muốn tìm đám yêu ma gây rối.

Một người một ưng phóng lên cao.

Không có mấy con Tu La trốn thoát được, lấy Sa Ma làm chủ. Lúc mới bắt đầu vì Tu La công kích quá nhanh, cơ bản đều chết dưới Dưỡng Ngô kiếm. Sa Ma thì điên cuồng chạy trốn, nó dung nhập vào trong cát trốn thật xa. Sa Ma có thể lặn vào cát trốn đi nhưng không lặn xuống quá sâu, bề mặt sa mạc sẽ có từng đợt sóng cát.

Ngày thu ánh nắng chói chang, từng đợt sóng cát kéo dài phía xa.

Kim Đồng Ưng đã bay lên. Kiêu ngạo Kim Đồng Ưng nổi giận, phóng lên cao, vọt hướng sóng cát không hiện quá rõ ràng, đáp xuống, chộp Sa Ma chôn dưới cát không quá sâu ra, rồi đột nhiên vọt lên cực cao. Sau khi Lục Nguyên lấy Dưỡng Ngô kiếm chặt được một gai xương đặc điểm lớn nhất sau lưng Sa Ma xong nó ném Sa Ma xuống, *bùm* một tiếng, Sa Ma hét thảm thiết.

Hiển nhiên Kim Đồng Ưng còn chưa chơi đủ, tiếp tục đáp xuống, chộp một Sa Ma chạy trốn. Đáng thương Sa Ma núp vào trong sóng cát vốn không bị bao nhiêu quái cầm trên mặt đất chú ý đến, nhưng xui xẻo đụng phải Kim Đồng Ưng trời sinh mắt vàng.

Từng con Sa Ma bị chộp lên, từng con bị quăng xuống.

Chỉ nghe từng tiếng hét thê thảm.

Lục Nguyên không có ý kiến, tay trái cầm hồ lô rượu, tay phải vào lúc cần thiết thì kiếm quang chợt lóe chém xuống một gai xương, công việc khá đơn giản.

Một hớp rượu lại vung một kiếm, cuộc đời vô cùng nhàn nhã.

Tất nhiên Lục Nguyên biết mình nhàn như vậy có ba nguyên nhân. Một là tốc độ của Kim Đồng Ưng quá nhanh, đối thủ muốn mai phục không phải chuyện dễ. Hai là nay sức chiến đấu của hắn cực kỳ cao, không có nhân vật cỡ luyện thể kỳ ngũ tầng thì không chống lại hắn được. Luyện thể kỳ ngũ tầng trong tu tiên giới Đại Tấn quốc là nhân vật khá ghê gớm, trong trưởng lão coi như cực giỏi. Thứ ba, hiện nay đang ở gần đệ thập phân đường, chỗ này là khu vực Ngũ Tiên Minh chiếm ưu thế, yêu ma không thể tổ chức thế công quy mô lớn đối phó hắn, nếu không thì hắn làm gì nhàn nhã như vậy được?

Thôi, nghĩ nhiều lý do làm gì. Được rảnh rỗi một lúc là một lúc.

Ngồi trên lưng chim ưng, ta lấy rượu ngón kính trời xanh. Cuộc đời a, thật là thanh nhàn.

Giờ phút này không biết có bao nhiêu người mới chui trong hang động chắc chắn bất mãn câu Lục Nguyên vừa nói. Họ còn đang chui trong hang động đủ kiểu đủ dạng,tràn ngập các loại nguy hiểm, lực lượng yêu ma mạnh hơn trên mặt đất nhiều. Bọn họ đang huấn luyện vô cùng vất vả, nguy hiểm trập trùng.

Dĩ nhiên đám người này không phải một mình người mới đi, đa số là tổ hợp thành đoàn thể, nếu không thì sẽ mất mạng dưới lòng đất ngày.

Cứ thế vừa bắt Sa Ma chạy trốn, ném chết nó, thanh y thiếu niên ở trên lưng chim ưng xuất kiếm uống rượu. Một người một ưng tiêu dao tự tại.

Thật ứng với câu kia, một người một ưng ta tự do.

Nhưng Lục Nguyên lập tức phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.

Tu la túi của hắn đã đầy! Lúc mới bắt đầu có được tu la túi còn cảm thấy không gian thật lớn, kích cỡ một cái túi to chắc nên đủ dùng một trận. Hiện nay trong tu la túi mỗi một hạ phẩm linh thạch đều không lớn, nhưng có đến bảy trăm cái! Đầu tiên là bảy trăm linh thạch chiếm vị trí khá nhiều, rồi chiến lợi phẩm Trường Hồng kiếm này, Sa Viêm kiếm này, thổ vương triệu hoán lệnh này, Thất Tình Hắc Tơ Võng này, sa y, Tu La cốt đao, vài Phong Linh bài. Tuy mỗi thứ sẽ không chiếm nhiều không gian nhưng cộng lại thì cũng không ít. Rồi thêm vào gai xương sau lưng Sa Ma, sừng Tu La trên đỉnh đầu Tu La, mỗi một cái không to nhưng chém giết nhiều, linh tinh vụn vặn thể tích gom thành to.

Đương nhiên còn phải tính đến mấy túi da rượu ngon, kết quả là một tu la túi to lớn nay không còn vị trí, là chuyện bình thường.

Pháp bảo loại không gian càng lớn càng đáng giá.

Bất đắc dĩ a.

Ngươi đã dùng quen pháp bảo loại không gian, nếu không dùng, đem đồ giắt trên người, cầm trên tay thì thật không quen chút nào. Thế mới có câu từ nghèo rồi giàu dễ, chứ từ giàu trở về nghèo khó.

Nếu chuyển rượu ra rồi chứa chiến lợi phẩm khác, có lẽ người khác làm được nhưng nếu hành động như vậy thì Lục Nguyên đã không phải là Lục Nguyên.

Tính tình của Lục Nguyên quyết định tất cả, quan trọng nhất là thân tình, bằng hữu, sau đó là kiếm và rượu. Chiến lợi phẩm bình thường sao có thể so sánh với rượu chứ?

Thôi, đầy tu la túi thì quay về đệ thập phân đường đệ thập phân đà đi. Hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy về giao ra, thuận tiện đem sừng Tu La, gai xương Sa Ma đổi thành linh thạch. Lục Nguyên thầm nghĩ, kêu gọi một tiếng, Kim Đồng Ưng lập tức hiểu ý Lục Nguyên, đi hướng đệ thập phân đường.

Đến ngoài đệ thập phân đường chừng trăm dặm thì Kim Đồng Ưng không bay tới nữa, Lục Nguyên nhảy xuống lưng chim ưng, đạp hư không đi xuống đất.

Lại quay về đệ thập phân đường.

Đệ thập phân đường tổng cộng có mười phân đà, hoặc cách gần, hoặc cách xa. Ví dụ như đệ thập phân đà và đệ cửu phân đà cách nhau khá gần. Rất nhiều đám người mới Ngũ Tiên Minh bây giờ đang tiến hành đủ các loại huấn luyện, nhiệm vụ.

- Đúng rồi, các ngươi có nghe nói chưa? Hiện nay có một người cưỡi trên lưng Kim Đồng Ưng khắp nơi bắt yêu ma đấy!

- Kim Đồng Ưng, một trong bá chủ bầu trời sa mạc?

- Đúng thế, rất nhiều yêu ma mất mạng trong tay một người một ưng!

- A, khi ấy ta chính mắt thấy một người cưỡi trên lưng chim ưng, một con Tu La từ trên cao mấy trăm trượng té xuống, chết ngay tại chỗ!

Người này chính mắt trông thấy, bên cạnh lập tức có người hỏi gã có thấy bộ dạng người trên lưng chim ưng không. Nhưng người đó vì cách khá xa nên không thấy rõ ràng.

Dù sao một người một ưng biến nổi tiếng, rất nhiều người mới Ngũ Tiên Minh đều thảo luận. Mọi người cũng muốn có chim ưng, nhiều người cho rằng người trên lưng chim ưng thực lực không giỏi lắm, chắc là con ưng kia lợi hại thôi.

Đối với cách nghĩ này, Lục Nguyên chỉ có thể bất đắc dĩ nghe. Dù sao Lục Nguyên không hứng thú can thiệp cách nghĩ của người khác.

Hắn đi hướng đệ thập nhất phân đà. Hiện nay đệ thập nhất phân đà khá là náo nhiệt, phát ra tiếng xôn xao. Lục Nguyên nhìn qua, hóa ra là Triệu Càn Khôn đang giao nhiệm vụ, từng cái một. Bên cạnh Triệu Càn Khôn mấy người như Triệu Hàn đều kinh thán, khen ngợi vài câu.

Rốt cuộc đám Triệu Càn Khôn đi rồi, đệ thập nhất phân đà yên tĩnh lại. Ngoại hiệu Cô Đăng Dạ Vũ, phó đường chủ đệ thập phân đường Tào Thu ngồi đó. Gã nhớ thanh y thiếu niên này, tuy không biết thân phận nhưng nhớ rõ lần trước thanh y thiếu niên đã hoàn thành nhiệm vụ khó nhất Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân.

Tào Thu ngồi đó cười nói:

- Lần này hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ?

Lục Nguyên tiến lên giao nhiệm vụ phẩm, ví dụ gai xương Sa Ma, sừng Tu La. Gai xương Sa Ma và Tu La có số lượng không ít. Tào Thu nhìn hắn lấy ra, trước tiênđưa ánh mắt nhìn hướng Sa Ma gai xương, sừng Tu La lớn nhất. Gai xương Sa Ma và sừng Tu La có đẳng cấp như vậy, chỉ sợ là Sa Ma có tu vi luyện thể kỳ tam tầng, Tu La cũng là Đại A Tu La. Thật là không tầm thường, nhìn từ chiến lợi phẩm thì hắn đã chém giết ba yêu ma luyện thể kỳ, chỉ dựa vào cái này thì chất lượng cao hơn mới rồi Triệu Càn Khôn lấy ra nhiều.

Còn về gai xương Sa Ma, sừng Tu La luyện khí kỳ, thoạt trông số lượng rất nhiều, ngang bằng Triệu Càn Khôn.

Thanh y thiếu niên số lượng ngang bằng Triệu Càn Khôn, nhưng chất lượng thì cao hơn gã không ít.

Tào Thu thầm tính trong lòng, báo ra số thù lao:

- Tổng cộng ba trăm sáu mươi linh thạch.

Lục Nguyên nhận lấy những linh thạch hạ đẳng chứa hết vào tu la túi, kết quả bi kịch phát hiện, tu la túi mới thanh lý xong sừng Tu La, gai xương Sa Ma, bỏ vào ba trăm sáu mươi linh thạch thì không còn chỗ trống bao nhiêu.

Xem ra mình phải nghĩ cách giải quyết vấn đề pháp khí không gian, nếu không thì thật phiền phức.

Đáng tiếc hiện nay hắn chỉ có hơn một ngàn hạ phẩm linh thạch. Tu tiên giới Đại Tấn quốc là một vạn khối hạ phẩm linh thạch đổi một khối trung phẩm linh thạch, một vạn khối trung phẩm linh thạch đổi một khối thượng phẩm linh thạch. Lục Nguyên cầm hồ lô rượu, uống một hớp, đi ra cửa lớn đệ thập nhất phân đà.

Lục Nguyên vừa đi ra cửa đệ thập nhất phân đà thì Cô Đăng Dạ Vũ Tào Thu đột nhiên ngẩn ra, gã ngơ ngác nhìn sừng Tu La trong tay. Sừng Tu La này chỉ là của Tu La luyện khí kỳ, nhìn thì không có bất cứ chỗ khác lạ nào. Tào Thu cứ ngơ ngác nhìn, mất một lúc đổi lại gai xương Sa Ma, tiếp tục ngẩn ngơ xem.

Tào Thu xem thật lâu khiến thuộc hạ đứng cạnh tò mò hỏi:

- Phó đường chủ, sao ngươi cứ nhìn gai xương Sa Ma và sừng Tu La vậy?

Thuộc hạ này có chút tò mò, thanh y thiếu niên có rất nhiều chiến lợi phẩm, chất lượng còn cao hơn Triệu Càn Khôn chút, nhưng chắc không thể khiến phó đường chủ kiến thức rộng rãi cứ nhìn chằm chằm như vậy. Phải biến rằng phó đường chủ là tu tiên giả gần tam tầng đại cảnh giới trường sinh cảnh rồi, đâu dễ dàng biến sắc mặt.

Tào Thu thì thào:

- Thật là trông nhầm, nhầm rồi.

Đôi mắt gã vẫn nhìn chằm chằm sừng Tu La trong tay, thấy thuộc hạ ra vẻ khó hiểu thì đưa mặt vỡ sừng Tu La cho xem.

- Ngươi nhìn vết cắt đi.

Thuộc hạ nhìn hết nửa ngày vẫn không thấy ra cái gì.

Tào Thu lắc đầu nói:

- Cũng đúng, căn bản kiếm thuật của ngươi còn kém xa lắm, nhìn không ra kiếm thuật vết cắt này. Kiếm thuật của thiếu niên thật không tầm thường, chỉ nhìn vết cắt là biết kiếm thuật thiếu niên không dưới ta.

Thuộc hạ nghe vậy kinh sợ. Phó đường chủ có danh hiệu Cô Đăng Dạ Vũ, kiếm thuật trác tuyệt, hiện tại lại nói kiếm thuật thanh y thiếu niên không kém gì gã, sao không khiến thuộc hạ đó kinh ngạc cho được.

- Phó đường chủ, từ một vết cắt mà có thể thấy ra kiếm thuật của hắn thì có phải là quá kỳ diệu không?

Tào Thu lắc đầu nói:

- Ngươi không biết. Năm đó Tuyệt Thế Yến Thương Thiên dùng kiếm tước một đầu gỗ Hoa Sơn cỡ bàn tay tặng cho thủ lĩnh yêu ma Nhâm Độc. Nhâm Độc nhìn gỗ Hoa Sơn cỡ bàn tay này bảy ngày bảy đêm, sau nói câu đầu tiên là kiếm thuật Yến Thương Thiên tuyệt thế, vô địch Đại Tấn, Nhâm Độc ta không phải là đối thủ.

Tào Thu nói tiếp:

- Cao thủ kiếm thuật tùy ý cắt, ở trong mắt cùng là cao thủ kiếm thuật có thể quan sát ra vài phần. Thanh y thiếu niên này đưa tới sừng Tu La, gai xương Sa Ma, nếu ta còn không nhìn ra kiếm thuật thanh y thiếu niên không dưới ta thì không xứng với danh hiệu Cô Đăng Dạ Vũ rồi.

Dưới bầu trời, trong mây trắng.

Một người, một hồ lô rượu, một chim ưng.

Đây là cuộc sống tự do hiện nay của Lục Nguyên. So sánh với người mới ở dưới đất chui đường hầm thì ngày tháng của Lục Nguyên đúng là dễ chịu. Chẳng qua bây giờ Lục Nguyên cũng có đau đầu, tu la túi sắp đầy.

Bình luận

Truyện đang đọc