HOA SƠN TIÊN MÔN

Lục Nguyên nhún vai, không thèm để ý nói:

- Aii, đi theo tên Nạp Lan Đức kia học một chút bản lãnh chó má, liền cho là mình rất giỏi rồi, thật đáng tiếc, lần khảo hạch cuối cùng này, ngươi vẫn bị ta chà đạp như cũ, hi vọng ngươi có thể đón được mười chiêu của ta.

Lục Nguyên vừa mở miệng, liền làm những người bên cạnh chấn động. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Hiện tại Mạc Tử Hạc đã đạt tới Đại Đạo Cảnh Thất tầng sơ kỳ, thực lực ở Đại Dung Quốc bên này đã vào hàng ngũ hơn mười tên rồi.

Mà Lục Nguyên, lại còn dám nói dễ dàng chà đạp Mạc Tử Hạc, Mạc Tử Hạc nhiều nhất có thể đón hắn mười chiêu, này là khẩu khí lớn bực nào.

Thứ hai, hắn lại dám gọi thẳng đại danh Nạp Lan Đức, những người khác cũng không có lá gan lớn như vậy, đây chính là Nhị Quốc Chủ Đại Dung Quốc, này là to gan bực nào.

Có đảm lượng!

Mạc Tử Hạc nghe được mà giận dữ, hắn rất muốn động thủ, chẳng qua là mấy hộ vệ đã vượt tới nói:

- Ở trong Thiên Tài Lâu, không được động thủ.

Mấy hộ vệ này cũng đang đánh giá Lục Nguyên, cảm thấy Lục Nguyên vô cùng to gan, bọn họ là người của Đại quốc chủ Chu Trung Dung, nhưng mà cũng có chút sợ Nhị Quốc Chủ Nạp Lan Đức, không nghĩ tới thanh niên đến từ Tấn Quốc này lớn mật như thế.

Ở xa xa, Mộ Dung Hoàng Phục lạnh lùng cười, buồn cười, muốn nói Mạc Tử Hạc là Đại Đạo Cảnh Thất tầng sơ kỳ, vậy hãy nói kia là một đống thiên tài địa bảo tạo ra, Hoa Quốc là đại quốc cực ít trong Nam Cảnh, lần này là Đại Dung Quốc cùng Đại Hoa Quốc nhất tề dùng sức, thật vất vả mới nâng hắn lên được tầng một, để cho hắn đạt tới Đại Đạo Cảnh Thất tầng sơ kỳ, bất quá căn cơ lại không ổn, người như vậy, sao có thể là đối thủ của Lục Nguyên, Mộ Dung Hoàng Phục coi trọng Lục Nguyên hơn.

Cùng Mạc Tử Hạc chỉ là một xung đột nho nhỏ, kế tiếp chính là đợi.

Chờ người Bắc Cảnh, Đông Cảnh, Tây Cảnh đi tới Đại Dung Thành.

Khảo hạch cuối cùng là cử hành ở trong bốn thành Đại Dung Thành, Đại Dịch Thành, Cổ Long Thành, Đại Thụy thành, lần này vừa lúc đến phiên Đại Dung Thành trúng cử, cho nên tất cả thí sinh đều tụ tập ở chỗ này.

Một ngày kia, Lục Nguyên hết men rượu mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại, nhìn thời gian đã là nửa đêm, có nên đi tìm chút thứ ăn hay không? Lục Nguyên nghĩ như vậy, liền đi ra khỏi phòng, đang định đi tìm vài món thứ ăn, nhưng mà khi nhìn lên bầu trời, không khỏi nhất thời giật mình.

Ở trên hư không, dưới trời mưa lớn, một nam tử chỉ mặc quần cụt, trên người xích lõa, từng khối từng khối cơ bắp hiện ra, ở dưới mưa to vũ động trường đao trong tay, một đao chém xuống, mơ hồ có uy thế chém phá hết thảy hư không, khí lưu mà đao thế nhấc lên, đạt tới độ rộng hơn mười dặm.

Oanh kích! Một dòng điện từ chân trời oanh kích xuống, chỉ thấy trường đao trong tay nam tử kia mang theo trong thiên địa huyền bí, một đao chém xuống, một đao kia, so với lôi điện còn muốn uy phong hơn rất nhiều, tựa hồ muốn hủy diệt cả thiên địa.

Đây là người nào!

Lục Nguyên rõ ràng cảm giác được, thực lực của người này rất mạnh, chỉ sợ hơn mình không ít, Đao Ý cao thâm, đao pháp siêu quần, làm cho người ta có một cảm giác như Chiến Thần, ở trong các thiên tài mình biết, chỉ sợ cũng chỉ có Tiêu Phong Hùng mới có thể phân cao thấp cùng hắn, người kia là ai?

Nam tử kia tựa hồ có một loại trực giác của mãnh thú, sau khi phát giác Lục Nguyên không có ác ý, cười ha ha một tiếng nói:

- Có thể mượn rượu uống một ngụm không.

Lục Nguyên vốn là người hào sảng, đưa tay ném hồ lô rượu tới.

Nam tử quần cụt kia cười ha ha một tiếng, cầm hồ lô rượu nói:

- Thống khoái, sau khi luyện đao xong uống rượu thật thống khoái, đúng rồi, ta chính là Đông Phương Phó Ưng.

Phó Ưng!

Lục Nguyên lập tức nhớ ra rồi, trong đầu của mình có tài liệu người này, nghe nói người này là nhân vật Đại Đạo Cảnh Bát tầng, thực lực ở trong cảnh nội Đông Phương xếp hàng thứ nhất, giống như Tiêu Phong Hùng ở phía nam, nghe nói là một nhân vật tuyệt thế của Đại Dịch Quốc, người này lấy chiến nuôi chiến, nghe nói luyện được Chiến Thần Đồ Lục mà không ai luyện được của Đại Dịch Quốc.

- Đáng tiếc có rượu lại không có đồ nhắm.

Phó Ưng cười ha ha một tiếng.

- Ta đang muốn đi tìm chút rượu và thức ăn, đúng rồi, Nam Cảnh Lục Nguyên.

Lục Nguyên báo ra tên.

- Nhân vật xếp thứ mười một của Nam Cảnh, ta đã biết ngươi.

Phó Ưng cười ha ha một tiếng:

- Đi tìm chút thức ăn, ta đi cùng ngươi.

Phó Ưng này trời sinh hào sảng, hai người mới quen đã thân, cùng Lục Nguyên đi tìm thức ăn, thật ra thì Phó Ưng này có một loại trực giác của mãnh thú, trực giác của hắn biết Lục Nguyên này là người hào sảng, mới có thể uống rượu với nhau, Phó Ưng đi cùng Lục Nguyên, còn chưa đi vài bước, liền thấy ở một chỗ kia, một bạch y nữ tử thanh lệ minh tú, như trích tiên hạ phàm, đang giằng co cùng một nữ nhân mang theo khí tức yêu mị khác.

- Sư tỷ cần gì phải như vậy.

Nữ tử mang theo vài phần khí chất quỷ mị sâu kín hỏi.

- Sư muội là yêu nhân Ma Đạo, nếu Phi Tiên Sắc Không Kiếm có thể chém sư muội, coi như là làm ra một cống hiến vì chính đạo thiên hạ.

Bạch y nữ tử thanh lệ như tiên, như tiên nữ cửu thiên hạ phàm thản nhiên nói, thực lực hai người này chỉ sợ đều có một Long Lực, trong lòng Lục Nguyên thất kinh, cũng lập tức biết thân phận của hai người này, chỉ sợ là Đông Phương Đại Dịch Quốc Trích Tiên Tử Sư Phi Tiên cùng Yêu Nữ Loan Loan, hai vị này cũng là người Đại Dịch Quốc, nhân vật xếp hạng trước mười.

Làn khảo hạch này, vô luận là nhân vật Nam Cảnh, Bắc Cảnh, Đông Cảnh, Tây Cảnh, nhân vật xếp hạng trước mười đều bị điều tra khắp nơi, tài liệu đã sớm minh bạch, mà mười nhân vật sau thì không có cặn kẽ như mười vị trước, Lục Nguyên vừa lúc xếp hạng thứ mười một, người khác cũng biết tên, nhưng tài liệu không có quá cặn kẽ, dù sao nhân vật thứ mười một không thể so với các nhân vật trước mười.

Nhân vật Đông Phương Đại Dịch Quốc đều rất mạnh, mình nhìn thấy ba người, Phó Ưng, Sư Phi Tiên, Loan Loan, thực lực bất kỳ người nào chỉ sợ cũng không dưới mình, Phó Ưng lại càng áp đảo trên mình.

Rượu có, có đồ nhắm.

Phó Ưng xuất thủ rất lanh lẹ, Lục Nguyên cũng không phải là người câu nệ tiểu tiết, ngươi một chén ta một chén, uống chưa được bao lâu lại có một tiếng cười truyền tới:

- Lão Phó, ngươi uống rượu sao lại không mời ta.

Một đại hán to lớn đi vào, sau khi đi vào thì cười ha ha, chính là Tiêu Phong Hùng.

Sao Tiêu Hùng Phong lại biết Phó Ưng, nguyên lai trước đây Tiêu Phong Hùng luyện công ở Đại Dung Thành, vừa lúc đụng phải Phó Ưng, hai người đánh một cuộc, kết quả kỳ phùng địch thủ, khó phân thắng bại, sau đó hai người đánh nhau thành quen, lúc này Tiêu Phong Hùng thấy Phó Ưng uống rượu, cũng rất phóng khoáng tới uống cùng.

- Nga, là ngươi.

Sau khi Tiêu Phong Hùng uống một hớp, nhìn về phía Lục Nguyên nói:

- Nghe nói ngươi cũng là tửu quỷ, cạn.

Lục Nguyên cũng là người hào sảng, cầm rượu lên nói:

- Cạn.

Hai người đồng thời cạn chén.

- Nếu không chúng ta đấu rượu, như thế nào.

Phó Ưng đề nghị.

Phong Hùng gật đầu.

Lục Nguyên cũng đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc