HOA SƠN TIÊN MÔN

Trước đó không lâu, ta đi dự một một buổi lễ của một tiên môn nhỏ, nhưng lần đó người của kiếm tông không them nể mặt ta, trưởng lão của kiếm tông cũng chỉ mạnh hơn ta một trọng thôi, có gì ghê gớm chứ, bây giờ ta cũng đã tăng thêm một trọng pháp lực rồi, có thể giao đấu với hắn."

Đây thực sự là một buổi nghe kể khổ, đủ để thấy nhiều năm nay mọi người đều ôm hận trong lòng, bây giờ cuối cùng đã có cơ hội rồi, mọi người nhất định không thể bỏ qua.

Về cơ bản thì không cần Phương Nho cổ vũ tinh thần, mọi người cũng đều rất muốn đấu với kiếm tông để đòi lại công bằng rồi.

Tu tiên giả trong giới, giữa đồng đạo với nhau xem nhẹ sinh tử, chẳng qua đó là thể diện và lợi ích, tài nguyên mà thôi.

Lục Nguyên nghe những người này nói, không khỏi nhún vai, ta cũng biết được sự hoành hành của kiếm tông trong vài năm nay, nếu như loạn tam kiếm, vấn đề lớn nhất chính là kiếm tông sẽ hung hăng, cùng với Sở Đoạn- người giữ chức trưởng môn.

Một đoàn người điều khiển kiếm bay đi, chẳng mấy chốc đến bên Thái Hồ.

Đây chính là Thái Hồ sao?

Thái Hồ, hai vạn bốn ngàn khoảnh, xung quanh năm trăm dặm, vùng rộng lớn thế này mà lại có thần khí thạch, thảo nào xảy ra tranh đoạt, bên cạnh hồ có một vài cảnh điểm, nhưng đây là để tranh đoạt Thái Hồ, mọi người sẽ đến Thái Hồ sớm thôi.

Phương Nho nói: "Lần này, quy định phạm vi trong năm trăm dặm, hoặc là trên nước, hoặc là dưới nước, đếu có thể giao đấu được, mặc dù mỗi bên chỉ có năm người, chỉ cần không làm tổn hại đến tính mạng là được, chúng ta làm quen với địa hình đi đã." Những người khác cũng xem xung quanh, chuẩn bị cho cuộc giao chiến. Lục Nguyên cũng xem xét xung quanh, đến một nơi đẹp thế này, không biết mùi vị tôm cá ở đó thế nào, liền cầm hồ lô lên uống một ngụm rượu.

Trong lúc đó ở đằng xa có mấy chục đạo quang sáng tối xé tan trời xanh, nhằm thẳng Thái Hồ mà tới. Kiếm tông đã tới rồi.

Xé tan trời xanh, đâm xuống Thái hồ, tuy chưa chạm tới mặt nước hồ nhưng mặt nước động đậy khiến cho các trưởng lão của Kiếm Tông sợ vô cùng.

Các trưởng lão Kiếm Tông, phong đáp xuống mặt hồ trên đảo.

Người cầm đầu là Kiếm Tòng Kiếm Tiên, Vô thương Kiếm tiên của Nam Cung Vô Thương, Nam Cung Vô thương họ là Nam Cung, hắn thực sự là người không bị thương, đừng có cho rằng hắn hiền lành, ngay cả người bị thương cũng không nỡ đả thương người, thế thì đúng là sai lầm lớn, hắn không đả thương người, chỉ giết người. Chính đại tiên giả, vốn dĩ không có tính giết người. Nhưng Nam Cung Vô thương thì là ngoại lệ, giết người vô số, khiến cho Kiếm tông chỉ có thể coi như hắn đã xuống địa ngục, hoặc là ở chiến trường nước Nguyên, nếu như không có chiến trận thì cũng không cho hắn ra tay. Nam Cung Vô thương trông dáng điệu vô cùng lạnh lùng, toàn thân đằng đằng sát khí.

Nhưng lần này, mục đích của hắn và Phương Nho không khác nhau lắm, đều là phụ trách việc này, bản thân không cần phải ra tay.

Quân tử kiếm tiên Phương Nho, Vô thương Tà Tiên Nam Cung, hai người giằng co một lúc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hai thanh kiếm hoàn toàn bất đồng tấn công trên không trung, một hồi lâu sau hai người mới hòa hoãn.

Đi phía sau Nam Cung Vô Thương là năm mươi tiên tu giả, một đám tiên khí bay lên, những người này lập tức liền ở đây, có thể nhìn thấy rất rõ ràng năm mươi tiên tu giả, xem ra khí thế mạnh hơn so với Bắc phong, hiển nhiên thực lực không giống như tưởng tượng bình thường.

Lục Nguyên đều không biết những người này, chỉ cảm thấy một đám kiếm khí thẳng tới trời cao, đặc biệt trong đám người ấy càng lộ ra đáng sợ.

Diệp Tiếu ở bên cạnh khẽ nói:

- Không phải chứ, đáng sợ như thế sao?

- Chậc chậc,

Rõ ràng ngay cả Kiếm Tham cũng than thở. Chính là Kiếm Tông nổi danh, nghe nói người này là hảo kiếm thành si, thu thập các loại danh kiếm, đã từng vì kiếm mà vứt bỏ vợ con, bị người ta coi thường, nhưng hắn trở thành kiếm si ngộ ra năm kiếm ý trong toàn kiếm tiên, những người ngộ kiếm nhiều nhất ở trong kiếm tiên cũng có ít người là đối thủ của hắn.

Kiếm Tham này là một lão giả cực kì phóng khoáng, vác trên lưng tám chuôi kiếm, ở giữa là các loại pháp khí, chỉ sợ số lượng kiếm hơn…

- Cái gì?

Huyền hỏa hai mắt Chu Ngộ trưởng lão cũng ở đây, cặp mắt của vị này là thiên sinh bất phàm, nhìn về phía đối phương có thể bức ra diễm hỏa, lại phối hợp với kiếm pháp, thật là một nhân vật đáng gườm, người này đúng là kiêu hùng, hai mắt sắc đỏ.

- Chiến kiếm lòng đất Triệu Vô Cực rõ ràng còn sống.

Chiến kiếm lòng đất Triệu Vô Cực, trên lưng đeo một thanh trường kiếm cực lớn, sát khí ghê người. Nghe nói rất nhiều năm trước đã là một nhân vật có tiếng ở lòng đất, hắn có chiến tích kinh điển là giết được một nhân vật tiên cấp bị thương, với thân phận của một kiếm tiên mặc dù kiếm tiên cũng bị thương nhưng cũng được coi là chiến dịch nổi danh, sau này Triệu Vô Cực thanh danh chấn động, nhưng trước đây không lâu thì đột nhiên mất tích, tất cả mọi người đều cho rằng hắn chết rồi, ai ngờ hắn còn sống.

- Diệt nguyên kiếm Chu Bát Nhất cũng đến.

Diệp Tiếu dường như không thể tin được, người này đằng đằng sát khí, trên mặt có hai vết sẹo, không phải là Diệt nguyên kiếm Chu Bát Nhất, hắn không dám tin. Những tiên giả Bắc phong tu khác cũng khiếp sợ như thế. Diệt nguyên kiếm Chu Bát Nhất là một nhân vật bất phàm. Trong cuộc chiến tranh giữa hai nước Nguyên – Tấn tu tiên giả không có nhiều, vì thế được gọi ngoại hiệu là Diệt nguyên kiếm. Người này thực lực cũng rất lớn, được xưng là đệ nhất kiếm tiên bậc nhất, cũng sắp có thể rồi.

- Cực đạo Kiếm Tử Phương Càn Khôn!

Nhân vật này cũng chấn động, là một kiếm tử, nhưng hai trăm tuổi rồi, ở Lục Nguyên trước đây, là người có thực lực tăng trưởng rất nhanh cho nên được gọi là Kiếm tử cực đạo. Rất nhanh, Cực đạo kiếm tử Phương Càn Khôn, toàn thân vô cùng lạnh lùng, phảng phất dường như tất cả không để lại trong lòng.

- Kiếm Tham Lăng Vân, Huyền Hỏa song nhãn Chu Ngộ, Chiến kiếm lòng đất Triệu Vô Cực, Diệt nguyên kiếm Chu Bát Nhất, Cực đạo kiếm tử. trời ơi!

Từng tiếng than lạnh lùng vang lên, Bắc Phong trưởng lão lần này đều bị trưởng lão Đông Phong hù dọa cho.

Vừa rồi báo tên ra đến năm người, đều là những nhân vật Tiên cấp.

Trong đám Bắc Phong, Sở Lãng là người nổi danh nhất.

Nhưng Sở Lãng so với năm người này còn kém xa.

Năm người này ai nấy đừng đó kiêu ngạo.

Nghe nói có người đánh giá, năm người này một khi đến cấp tiên cấp thì đều tương đương với những kiếm tiên cao minh.

Năm người này, từ khi bắt đầu có mấy người trong truyền thuyết là sớm chết rồi, còn có mất người không lộ diện từ lâu, sao lại có thể cùng đồng loại xuất hiện ở Thái hồ.

Năm người vừa xuất hiện để thể hiện ra Bắc Phong căn bản có cơ hội chiến thắng.

Diệp Tiếu sớm đã e sợ không nói nên lời, đến Lục Nguyên uống rượu không sao cả, nhưng năm người của Bắc Phong sao lại có thái độ như thế với người Lục Nguyên.

Quân tử kiếm tiên Phương Nho, Vô thương kiếm tiên Nam Cung Vô thương, hai người đứng ở giữa đám tiên tu giả, Nam Cung Vô Thương nói:

- Tốt rồi, căn bản là có thể bắt đầu.

Phương Nho gật đầu:

- Thực sự là có thể bắt đầu, lúc này quy tắc trên đảo hình thành một trận Truyền Tống Trận, mọi người vì thế mới có thể tùy tiện đi vào năm trăm dặm thái hồ. Lúc này giao thủ, không được trọng thương, có thể nhận thua, mỗi người nhận một tấm lệnh bài, phía trên lệnh bài có một cái bấc đèn, nếu đội nào có người nhận thua cần thổi tắt bấc đèn, người bên nào cố gắng đến cuối cùng thì sẽ thắng.

Bình luận

Truyện đang đọc