HOA SƠN TIÊN MÔN

HHắn rốt cuộc lĩnh ngộ tế vũ kiếm ý.

Đây chính là tế vũ kiếm ý. Không biết luyện bao lâu, Lục Nguyên tay động, Dưỡng Ngô kiếm quay về vỏ. Mới rồi hắn lấy kiếm lĩnh ngộ tế vũ kiếm ý, cộng thêm lúc trước bạo vũ kiếm ý, hai cực đoan vũ kiếm ý đã bị hắn lĩnh ngộ, phen này rốt cuộc luyện thành vũ kiếm ý.

Vũ kiếm ý trong ba ngàn kiếm ý.

Đây chính là kiếm ý thứ ba hắn lĩnh ngộ được.

Mà hiện nay, hắn mới mười chín tuổi.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân chấp chưởng Bắc phong, lão lĩnh ngộ kiếm ý tổng cộng tám loại, chưa đến mười thứ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lĩnh ngộ một loại kiếm ý xưng là kiếm thuật đại sư, lĩnh ngộ mười loại kiếm ý xưng là kiếm thuật tông sư, lĩnh ngộ trăm loại kiếm ý xưng là kiếm thuật đại tông sư. Bắc phong lục kiếm tiên toàn bộ đều là kiếm thuật đại sư, không một ai đạt tới cảnh giới kiếm thuật tông sư. Nguyên Nguyên Thượng Nhân lĩnh ngộ tám loại kiếm chiêu, năm vị tri danh kiếm tiên khác lĩnh ngộ càng ít hơn.

Trong tế vũ, trước phi ti bộc vũ, thanh y thiếu niên và thanh y thiếu nữ hai thanh kiếm tung bay.

Dưỡng Ngô kiếm và Thanh Diệp kiếm ở trên không trung không ngừng va chạm.

*Đinh đinh đinh!*

Tiếng kiếm giòn vang cùng tiếng thác nước đánh trên tảng đá hòa cùng nhau.

Trong tiếng kiếm va và giọt nước đánh, thanh y thiếu niên thiếu nữ thân hình nhanh chóng lượn lờ.

Thân hình như tiên tung bay, kiếm quang lên xuống, thác nước như tơ vương.

Cùng với, một vầng trăng sáng.

Thời gian dần trôi qua, đêm càng sâu thẳm.

Mộ vũ vừa tạnh, không biết khi nào thì ánh trăng đã treo ở tây sơn, dãy núi phía xa dưới ánh trăng gieo rắc càng âm u xa xôi.

Chim én khẽ động bộ lông ẩm nước bay trong rừng núi, gió đêm mang theo khí lạnh đặc biệt sau cơn mưa.

Lục Nguyên đi trong đường mòn xuyên qua rừng cây, hắn đã ngộ được vũ kiếm ý, coi như hành trình này được thu hoạch lớn. Bởi vì sắc trời đã khuya nên Liễu Diệp Nhi sư muội quay về Linh Vực Tiên Cư của nàng, hắn thì tất nhiên phải trở về chỗ mình trú ngụ. Bước chân vội vã hơn, tâm tình có chút vui sướng.

Bởi vì tiến bộ hàng loạt, kiếm thuật đến trình độ cỡ này rồi hắn muốn hơn nữa thì cực kỳ khó khăn.

Chuyển qua một góc rừng, thấy phía xa trập trùng lầu các. Lầu các ngói lưu ly phản chiếu ánh trăng trên cao.

Lục Nguyên tay cầm hồ lô rượu hớp một ngụm, hai từ hình dung hiện tại chính là "thoải mái".

- Lục sư huynh, lục sư huynh!

Vang lên tiếng kêu gọi sau lưng, Lục Nguyên quay đầu, phát hiện đó là một đệ tử hơn ba mươi tuổi, khá quen mắt. Lại nhìn một phen, đấy chẳng phải là một đệ tử bình thường ở bên cạnh Diệp Phương đó sao? Đệ tử bình thường đều sẽ chủ động tới gần đệ tử chân truyền, dù sao ai cũng biết chỉ cần đệ tử chân truyền không chết thì tương lai rộng mở, ở trong môn phái có địa vị khá cao. Mỗi đệ tử chân truyền bên cạnh đều đi theo một đám đệ tử bình thường, trừ Lục Nguyên. Lục Nguyên không đủ cả thời gian ăn ngủ, uống rượu, luyện kiếm, làm gì có hứng thú lôi kéo một đám đệ tử bình thường.

Lục Nguyên dừng bước đứng đó.

Đệ tử bình thường đi tới trước mặt Lục Nguyên, thở hồng hộc nói:

- Lục sư huynh, việc lớn không tốt! Đệ tử chân truyền Bắc phong chúng ta tại Thái Cực Đông Nguyên Môn cùng đệ tử chân truyền khí tông Tây phong đánh nhau! Quy mô đang mở rộng, ngay cả đại sư huynh, nhị sư huynh cũng tham gia. Đối diện Tống Nam Sơn tham gia vào luôn, bên chúng ta khá nguy hiểm!

Nghe đến đây thì Lục Nguyên ngây ra.

Tỷ thí cá nhân đã qua vài ngày, trong mấy ngày nay các đệ tử chân truyền khó được rảnh rỗi, đi các nơi chơi. Thắng cảnh Đông phong nổi tiếng dĩ nhiên là lựa chọn hàng đầu, như là mấy chỗ Thanh Long đàm, Cam Lộ trì, Tam Bình động, Thanh Hư động, Bát Cảnh cung, Thái Cực Đông Nguyên Môn, các nơi là chỗ thường đi qua.

Ngươi đi mấy chỗ này thì ta cũng đi xem. Mọi người đều đi đến những thắng cảnh đó khó tránh sẽ đụng độ.

Quan hệ Hoa Sơn ngũ phong không tốt lắm. Hoa Sơn tiên môn chia làm kiếm tông, khí tông, kiếm khí tông. Các đệ tử chân truyền lớn lên tại tam tông, trừ số ít khác thường ra còn lại tư tưởng hoàn toàn khác biệt. Kiếm tông tin vào kiếm pháp mới là đúng đắn. Khí tông tin tưởng không cần kiếm pháp, pháp thuật mới là thật sự. Kiếm khí tông thì tin tưởng kiếm khí đều đủ mới là đường ngay.

Mọi người ý tưởng khác nhau thì thôi, lại cứ là các đệ tử chân truyền trừ hai vị đứng đầu, đa số tuổi khoảng hai mươi, đệ tử chân truyền trẻ như vậy tất nhiên có chút nhiệt huyết.

Ý tưởng khác nhau mà còn nhiệt huyết, đụng độ nhau sẽ xảy ra chuyện gì có thể nghĩ.

Kết quả là mấy ngày nay, tại những thắng cảnh nổi tiếng không biết xảy ra bao nhiêu cuộc chiến.

Đối với các đệ tử chân truyền xung đột, nhóm cửu đại tri danh kiếm tiên các phong cơ bản mắt nhắm mắt mở, không hứng thú quan tâm. Các đệ tử chân truyền đánh lộn cũng tốt, dù sao xem như tăng kinh nghiệm đánh nhau, tốt cho tương lai. Đương nhiên cần một điều kiện, đánh không thể thua. Thắng trở về không bị mắng, mà thua là nghe chửi đi.

Chẳn qua lần này khác với mọi khi, là trận đánh nhau quy mô lớn.

Lớn hơn bình thường nhiều.

Nghe đệ tử bình thường nói, thập đại đệ tử chân truyền khí tông Tây phong tập thể ra mặt. Thập đại đệ tử chân truyền Bắc phong thì trừ hắn phải luyện vũ kiếm ý không có mặt ra, chín đệ tử chân truyền khác đều đi hết, đánh nhau tại Thái Cực Đông Nguyên Môn. Lục Nguyên lập tức chạy đi như bay.

Vốn bây giờ hắn có thể bay, nên trực tiếp bay qua nhanh hơn chạy trên mặt đất nhiều. Nhưng hắn không quen Đông phong, không biết Thái Cực Đông Nguyên Môn ở đâu, chỉ có nước để đệ tử bình thường đi trước dẫn đường. Hai người bước chân cực nhanh đi hướng Thái Cực Đông Nguyên Môn.

Trong lúc chạy đi hắn hỏi đệ tử bình thường, biết tại sao xảy ra trận đánh lộn quy mô lớn vậy.

Thì ra hôm nay Vân Dật và mấy đệ tử chân truyền khác du ngoạn tại Thái Cực Đông Nguyên Môn, đụng phải mấy đệ tử chân truyền khí tông Tây phong. Hai phe bởi vì một ít sự việc mà gây gỗ. Vốn hai bên ý tưởng đã khác biệt, lại nhiệt huyết nên xáp vào đánh lộn. Khí tông Tây phong đánh thua nên đi kêu người, rồi thì lan rộng quy mô trận đánh, đến nay đệ tử chân truyền hai phong cơ bản đều tham gia chiến đấu.

Thái Cực Đông Nguyên Môn chính là một thắng cảnh nổi tiếng của Hoa Sơn Đông phong.

Thái Cực Đông Nguyên Môn xây tại sườn núi Đông phong, nơi này không phải cảnh đẹp do Đông phong xây dựng. Thái Cực Đông Nguyên Môn là năm ngàn năm trước để lại di tích, có một cổng chào màu xanh bên trên viết bốn chữ tiểu triện "Thái Cực Đông Nguyên Môn". Theo tư liệu Hoa Sơn tiên môn để lại khảo chứng thì hơn năm ngàn năm trước Hoa Sơn Đông phong từng tồn tại một môn phái. Môn phái tu tiên giả không mạnh lắm, thực lực không cường đại, nhưng phù chú có chỗ đặc biệt. Mặt trên Thái Cực Đông Nguyên Môn có để lại một chút phù chú của họ. Năm đó môn phái kia vẽ phù chú khá đẹp, kết quả là có không ít người đến xem.

Lâu, chỗ này thành thắng cảnh.

Cổng chào Thái Cực Đông Nguyên Môn cao ít nhất năm trượng, có sáu cây cột xanh chống đỡ. Cột màu xanh, mặt trên khắc không ít đường nét phù chú cực đẹp. Tuy năm tháng đã phá hủy một chút đường nét hoàn chỉnh của phù chú nhưng xem thì vẫn rất mát mắt.

Lúc này, người trong Thái Cực Đông Nguyên Môn không ai có hứng thú nhìn nó, họ toàn nhìn hai phe đang đánh nhau, không ít người đứng xem trò hay.

Lúc mới bắt đầu tại Thái Cực Đông Nguyên Môn trừ Bắc phong, Tây phong ra còn có người các phong khác không nhiều lắm đã rời đi. Nhưng sau khi Bắc phong, Tây phong đánh nhau thì người đến xem trò vui nhiều hơn, xem trận đấu giữa đệ tử chân truyền Bắc phong, Tây phong, chỉ thấy đánh đấm cực kỳ đặc sắc.

Nguyên nhân đệ tử chân truyền Bắc phong, Tây phong đánh nhau không cần ngẫm nghĩ, không có gì ngoài vài lý do như máu nóng sục sôi, rồi lý tưởng khác nhau. Chiến đấu như thế tại Hoa Sơn tiên môn lịch sử năm ngàn năm không biết xuất hiện bao nhiêu lần, chẳng qua lần này lặp lại lý do kể trên mà thôi.

*Bùm bùm!!!*

Liên tiếp vài tiếng nổ, Vân Dật thở dốc, đùi phải nửa quỳ. Gã nắm Trung Chính kiếm trong tay, bàn tay hơi run. Hiện tại chín đệ tử chân truyền Bắc phong duy nhất còn sức chiến đấu chỉ có gã. Tất nhiên gã không còn bao nhiêu sức lực, còn trước mặt gã, Tống Nam Sơn mặt trắng không râu bước nhanh ép tới.

Vân Dật thầm mắng đáng chết, lần này lật thuyền trong mương, té triệt để. Bắc phong trừ lục sư đệ ra, tất cả đệ tử chân truyền đều tại đây, đương nhiên đệ tử chân truyền khí tông Tây phong sẽ không làm gì gã, nhưng chắc chắn mất mặt rồi. Mặt mũi Bắc phong cũng sẽ bị tát.

Một đệ tử chân truyền thua là một tri danh kiếm tiên mất mặt.

Một đệ tử chân truyền một phong thua là cả Bắc phong mất mặt.

Tống Nam Sơn nhìn Vân Dật, lắc đầu, gã vung Thiên Tử kiếm. Thiên, thương thiên, tử, tôn quý.

Thiên Tử kiếm, tôn quý nhất thiên hạ. Thiên Tử kiếm chém ra, pháp lực luyện thể kỳ trùm lên Thiên Tử kiếm, đánh vào Trung Chính kiếm của Vân Dật, hất gã bay tới tảng đá Thái Cực Đông Nguyên Môn, Trung Chính kiếm rơi một bên.

Trong tỷ thí cá nhân Tống Nam Sơn lại thua Lục Nguyên, khiến Tống Nam Sơn luôn tâm cao khí ngạo rất khó chịu. Nay đánh chín đệ tử chân truyền Bắc phong đến mất hết sức chiến đấu, thật tốt, trút cơn giận. Lúc này, Tống Nam Sơn trông thấy thanh y thiếu niên bay tới, mỉm cười.

Tốt lắm, vốn cho rằng lần này chỉ có thể giải quyết chín đệ tử chân truyền Bắc phong, hiện nay Lục Nguyên đến, thuận tiện xử hắn luôn.

Tống Nam Sơn mỉm cười. Một đối một gã thua Lục Nguyên, trận đấu đó gã kém một bậc. Nhưng đừng quên tại đây đầy đủ thập đại đệ tử chân truyền Tây phong. Thập đại đệ tử chân truyền Tây phong bình thường cao hơn thập đại đệ tử chân truyền Bắc phong nhiều. Lấy mười đối một không thắng Lục Nguyên mới là việc lạ. Hơn nữa Tống Nam Sơn lấy mười đối phó một cũng không còn lời gì để nói, dù sao chỗ này còn chín đệ tử chân truyền Bắc phong, chẳng qua sớm một bước mất sức chiến đấu mà thôi.

Chỉ cần tại đây giải quyết hết thập đại đệ tử chân truyền Bắc phong, mặt mũi mất tại tỷ thí cá nhân có thể tìm trở về. Tống Nam Sơn có chút hưng phấn, gã phát hiện tìm mình đập rất nhanh.

Tống Nam Sơn nhìn thanh y thiếu niên vọt tới, lắc đầu:

- Ngươi đến muộn rồi, bên các ngươi chỉ còn lại ngươi mà bên ta có mười người. Nếu ngươi đến sớm chút, chúng ta mười đối mười thì còn đánh được.

Gã làm bộ dáng vô cùng đáng tiếc.

Lục Nguyên nhanh chóng lao đến, nhìn lướt qua tình huống bên mình. Đối mặt Tống Nam Sơn khiêu khích, Lục Nguyên bình thản nhướng mày.

Hắn vô tình nói:

- Ồ, không tính muộn. Tuy rằng chín người họ mất sức chiến đấu nhưng một mình ta đánh các ngươi đã đủ.

Một câu thốt ra, toàn trường yên tĩnh.

Bầu trời trong, áng mây nhu hòa vây quanh trăng lóng lánh từ gió núi thổi qua, ánh sáng xanh chiếu xung quanh thành một vầng sáng, từ nhạt đến đậm, như có như không.

Ánh trăng chiếu rọi Thái Cực Đông Nguyên Môn màu xanh.

Vân Dật tựa vào cột đá xanh Thái Cực Đông Nguyên Môn, hộc búng máu. Các đệ tử chân truyền Bắc phong khác bị thương không nhẹ hơn Vân Dật, đa số nửa nằm hoặc nằm hẳn. Có người tay còn nắm phi kiếm, có một số phi kiếm như Trung Chính kiếm, Long Thủ kiếm, Họa Viên kiếm, vân vân và vân vân đều bị đánh bay sang bên.

Trên người họ trừ bị sức mạnh đánh trúng ra còn có dấu vết nước, lửa, lá cây đánh trúng. Đệ tử chân truyền khí tông Tây phong bản lĩnh riêng cơ bản đều là pháp thuật.

Đám Vân Dật lúc này đều kinh ngạc há hốc mồm.

Bọn họ cảm thấy hình như đã nghe lầm, mới rồi Lục Nguyên nói cái gì?

- Ồ, không tính muộn. Tuy rằng chín người họ mất sức chiến đấu nhưng một mình ta đánh các ngươi đã đủ.

Câu nói vang lên một đoạn thời gian sau bọn họ vẫn giữ trạng thái này.

Thập đại đệ tử chân truyền khí tông Tây phong cảm thấy hình như mình nghe lầm. Thật là tự kiêu, hắn nói cái gì? Hắn nói muốn một đánh mười? Không sai, lúc tỷ thí cá nhân Lục Nguyên thắng đại sư huynh Tống Nam Sơn. Nhưng tại đây chính là thập đại đệ tử chân truyền, các đệ tử chân truyền khí tông Tây phong không yếu.

Hắn lại dám nói lấy một địch mười!

Thật là quá kiêu ngạo!

Đám người đứng xem cũng kinh ngạc, lặng đi. Lục Nguyên quá tự kiêu. Trong đám người đứng xem có mấy khuôn mặt quen thuộc, ví dụ như kiếm tông Nam phong Vệ Bi, Thẩm Lạc, cùng với ba người Cố Hề Nhược. Tuy rằng ba người đều biết Lục Nguyên rất mạnh, nhưng đều không cho rằng hắn có khả năng chiến thắng.

Một địch mười rất khó!

Đương nhiên đây không phải là chính yếu nhất. Thập đại đệ tử chân truyền sử dụng pháp thuật, mười loại pháp thuật chạy đến mỗi góc, ngươi làm sao né tránh?

Nếu nói lời này là ai khác thì mấy người sẽ cho rằng là thổi phồng, nhưng người lên tiếng là Lục Nguyên, hạng nhất tỷ thí cá nhân. Mọi người nhìn qua, chỉ thấy thanh y thiếu niên khóe môi cong lên nụ cười, giơ tay ném hồ lô rượu vào trong tu la túi, tay đặt trên chuôi kiếm Dưỡng Ngô kiếm.

Muốn lấy một đối mười rất khó, nhất là do thập đại đệ tử chân truyền dùng pháp thuật làm đối thủ.

Lục Nguyên đã sớm biết điều này, cho nên lần này phải chăm chú chút, liều mạng chút. Kỳ thật trận này là do lý tưởng khác biệt, đối với lý tưởng cái gì kiếm, cái gì khí Lục Nguyên cũng không đồng ý. Muốn luyện cái gì thì luyện cái đó, đây là suy nghĩ của Lục Nguyên. Nhưng Lục Nguyên chưa bao giờ nói ra ý nghĩ này, tranh cãi với người khác rất phiền phức, đơn giản rõ ràng dùng kiếm giải quyết đi.

Dưỡng Ngô kiếm rút ra khỏi vỏ, hắn thói quen ra một chiêu Cuồng Phong Quá Cảnh. Chiêu Cuồng Phong Quá Cảnh đánh vỡ phòng ngự của đối phương thì không tệ lắm, cuồng phong thổi qua một mảnh hỗn độn. Nhưng Tống Nam Sơn giơ tay lên, "Thụ Trường thuật" đánh vào mặt đất, vài gốc cây chớp mắt mọc lên, cứng rắn chặn chiêu Cuồng Phong Quá Cảnh.

Cuồng phong gặp rừng sẽ yếu, gió yếu rồi tất nhiên không thể cuồng phong thổi quá một mảnh hỗn độn.

Mắt thấy đối thủ muốn bao vây, Lục Nguyên giơ tay đánh ra kiếm chiêu mới sáng tạo. Tế Vũ Mông Mông, bây giờ hắn đã hiểu ra vũ kiếm ý, có thể dựa vào đó tạo ra một bộ kiếm pháp, tuy nhiên bây giờ không có thời gian, chỉ kịp một chiêu Tế Vũ Mông Mông, nhưng cũng không sao.

Cho dù hắn không sáng chế một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh nhưng là lĩnh ngộ kiếm ý, tùy tiện đánh ra kiếm chiêu là có thể. Lục Nguyên vung ra một chiêu khiến đám người cảm giác xung quanh như có nhiều nước mưa, bản thân hắn dường như biến mất. Dường như họ không thể trông thấy sư huynh đệ khác của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc