HOA SƠN TIÊN MÔN

Gió thật khiến người thoải mái.

Gió thiên nhiên khác với gió dưới kiếm của mình.

Tuy hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý gió nhưng so sánh với gió thiên nhiên thì vẫn khác rất nhiều.

Đúng thế, nếu kiếm của hắn dùng gió làm kiếm ý, có thể giống như gió thiên nhiên thì sẽ đến cảnh giới gì đây?

Kiếm thuật của hắn phải chăng có thể tiến thêm một bước?

Lục Nguyên suy tư, giãn ra từng thớ thịt, cảm nhận gió lướt qua mỗi tấc da thịt.

Từng cơn gió mát thổi qua. Gió, là linh tính thiên nhiên, không đâu không ở. Có khi yên lặng, có khi không ngừng di chuyển, khiến người cảm giác gió tồn tại. Luôn cảm nhận cơn gió, Lục Nguyên rút kiếm ra. Dưỡng Ngô kiếm khẽ đung đưa, như đang bắt chước gió mát thổi tới từ rừng cây hoàng hôn.

Kiếm chiêu không cần cứng nhắc như vậy, kiếm chiêu nên tùy ý chút.

Kiếm, là phát ra từ trong lòng, không phải do kiếm chiêu ghi nhớ trong đầu phát ra.

Tất cả dựa theo chính mình tự hiểu.

……..

Đêm càng sâu, gió càng lạnh, đã khá rét lạnh. Đặc biệt là trong rừng núi, đêm hè gió tựa như đao cắt. Gió lạnh cắt rừng cây xào xạc vang, vô số lá và cành cây bị gió thổi hòa cùng một chỗ như tiếng gió rống giận. Dưỡng Ngô kiếm của Lục Nguyên biến đổi, hóa thành một loại kiếm pháp khác. Đây là loại kiếm pháp so với cái trước càng lạnh lẽo, càng nghiêm túc.

………

Đêm chậm rãi qua đi, mặt trời treo cao. Gió còn đang thổi nhưng có ánh nắng chiếu rọi không còn là gió rét mà là gió nóng. Gió nóng bức thổi như lửa cháy, phủ lên tất cả sinh vật trên mặt đất không thể tránh thoát, đánh mất sức sống. Chỉ có con ve là còn đang vui sướng kêu vang.

………

Thiên nhiên có vô số cơn gió.

Gió mạnh rít gào, gió mát phất qua mặt, gió mát hoàng hôn, gió nóng dưới ánh nắng nóng bức, gió lạnh trong rừng núi nửa đêm, gió nhẹ thổi mặt nước khẽ dao động, còn có thổi cây lá rung động thiên hôn địa ám hắc phong, cũng có tà phong đi kèm mưa phùn…

Qua nửa tháng, Lục Nguyên cảm nhận đủ kiểu đủ dáng cơn gió, cũng trong quá trình cảm nhận các cơn gió không ngừng sửa chữa kiếm chiêu của mình. Chiêu thức đại khái Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm không biến đổi, nhưng về chi tiết thì biến càng phù hợp hắn hơn, khi dùng càng thêm tiện tay.

Chậm chạp, tà phong, mưa phùn.

Góc tường, chim én bay.

Trong sân, Lục Nguyên chậm rãi mở mắt ra.

Khi hắn mở mắt thì tay động, Dưỡng Ngô kiếm đã ra khỏi vỏ, gió mạnh trùng trùng một thức xuất thủ. Một thức vốn thi triển khá cuồng bạo, nhưng bây giờ ra tay thì không còn là kiếm của hắn mà dường như giống gió mạnh thiên nhiên rít gào qua.

Hắn luyện thành, rốt cuộc luyện thành!

Cho đến nay kiếm ý chỉ có ba tầng, một là sơ nắm giữ kiếm ý, một là trung kỳ kiếm ý, tùy tay có thể đâm hướng sơ hở của đối phương. Một là hoàn toàn khống chế kiếm của mình, lĩnh ngộ kiếm ý hoàn toàn. Bây giờ hắn mới phát hiện, trên hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý còn có một bậc.

Bậc này chính là tầng hắn đang lĩnh ngộ, một cấp bậc không biết nên gọi là gì nhưng tuyệt đối tồn tại, hoàn toàn vượt qua tầng cảnh giới lĩnh ngộ kiếm ý.

Dưỡng Ngô kiếm quay về vỏ, mới rồi một lần thử nghiệm phát hiện đã luyện thành một tầng. Hắn đem tinh thần từ trường kiếm thu trở về mới phát hiện chỗ bán nguyệt bán đình trong sân, ông lão họ Lỗ đã chắp tay đứng.

Lục Nguyên kêu một tiếng:

- Lỗ Thúc!

Tại Bắc phong hắn luôn xưng hô như vậy. Nhưng Lục Nguyên phát hiện lúc mình gọi Lỗ Thúc thì dường như ông lão họ Lỗ chưa hồi phục tinh thần, hình như đang suy nghĩ chuyện gì.

Ông lão họ Lỗ rốt cuộc tỉnh táo lại, nói:

- Thiếu chủ, mới rồi ngươi đang dùng siêu thoát kiếm ý?

Lục Nguyên hỏi ngược lại:

- Siêu thoát kiếm ý? Đấy là cái gì?

Dường như trưởng lão đi theo sư phụ thật lâu biết một ít tri thức không ghi chép trong sách.

Ông lão họ Lỗ gật đầu nói:

- Ta đã theo lão chủ nhân lâu rồi, từng gặp qua mỗi một loại kiếm ý. Dưới tình huống bình thường gồm ba tầng, sơ ngộ kiếm ý, trung kỳ kiếm ý, hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý. Nhưng kỳ thực sau hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý còn có một tầng, gọi là siêu thoát kiếm ý.

- Đến siêu thoát kiếm ý thì khi kiếm rút ra không còn là kiếm nữa, ngươi chính là kiếm ý, sẽ ngược dòng đến bộ dạng nguyên bản thiên nhiên. Ví dụ như thiếu chủ luyện Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm, mới rồi ngươi lĩnh ngộ siêu thoát kiếm ý thì kiếm và kiếm chiêu của ngươi có thể hóa thành gió thiên nhiên.

- Thiếu chủ, mới rồi ngươi thi triển kiếm chiêu thì ta không là đối thủ của ngươi còn thấy ra kiếm của ngươi. Nếu là trạng thái đối thủ thì sẽ không thấy kiếm mà chỉ cảm giác đến gió.

Ông lão họ Lỗ tặc lưỡi khen:

- Tuổi cỡ thiếu chủ mà đã tới tầng cấp này, quả thực là thiên tài. Trong ba ngàn kiếm ý, xem ra ngươi đã luyện phong kiếm ý tới đỉnh cao.

Siêu thoát kiếm ý.

Thì ra đây mới là hình dạng cuối cùng của kiếm ý. Đem kiếm và kiếm chiêu hóa thành hình thái thiên nhiên, siêu thoát kiếm, cũng siêu thoát kiếm chiêu, quay về căn nguyên thiên địa.

Hắn ở phương diện kiếm đạo dường như lại tiến bộ, còn là một bước rất mấu chốt.

Đáng tiếc một bước này chưa đầy đủ. Hắn luyện Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm, bộ kiếm chiêu Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm dùng là hợp phong kiếm ý, vân kiếm ý. Phong kiếm ý hắn đã luyện đến trạng thái căn nguyên nhất, luyện đến siêu thoát kiếm ý, nhưng vân kiếm ý thì còn chưa tới tình trạng siêu thoát kiếm ý.

Nói đơn giản hơn, hắn chưa tính chân chính tăng bước tiến kiếm thuật. Chỉ có luyện thành vân kiếm ý thì mới chân chính tăng tiến vượt bậc về kiếm thuật.

…….

Tiếp theo thời gian trôi qua, Lục Nguyên quan sát mây trên bầu trời, muốn luyện vân kiếm ý đến trạng thái siêu thoát kiếm ý, hồi phục căn nguyên. Nhưng quá khó, liên tục nửa tháng, Lục Nguyên rốt cuộc khẳng định cố gắng đã thất bại. Hắn vẫn không cách nào luyện vân kiếm ý đến trạng thái siêu thoát kiếm ý.

Thôi, tạm thời từ bỏ vậy, cứ tiếp tục cũng không có ý nghĩa gì.

Luyện kiếm không phải việc một sớm một chiều. Dưới tình huống một lúc không ngộ đạo được thì phải chậm rãi tích lũy năm tháng, vội vàng không nên chuyện.

Tiến độ luyện kiếm phải ngừng thì hắn đi luyện công vậy.

Hắn ngồi xếp bằng trong phòng của mình, lấy ra năm lá bùa các sắc, bày ra Phong Linh trận.

Lần trước hắn đào mỏ Tôn Thiên Cương Tôn gia sơn trang, bây giờ trên người có hai trăm ba mươi linh thạch. Linh thạch nhiều như vậy đúng là món gia tài lớn, không dùng thì thật là lãng phí. Hắn lấy từ trong tu la túi ra năm mươi linh thạch, Dưỡng Ngô kiếm nhanh chóng chém xuống, chớp mắt linh thạch vỡ nát, tràn ngập ra thật nhiều nguyên khí thiên địa.

Hắn bắt đầu không ngừng hấp thu nguyên khí thiên địa. Lục Nguyên vừa hút nguyên khí thiên địa vừa suy tư.

Hiện nay hắn đang ở luyện khí sơ kỳ đệ cửu tầng đại chu thiên. Cửa khó khăn trước mắt là luyện khí đệ thập tầng đại viên mãn, kỳ thực không tính là khó khăn, khó ở chỗ đại cảnh giới thứ hai luyện thể kỳ. Luyện thể kỳ hoàn toàn khác với luyện khí kỳ. Tu tiên giả chẳng những phải pháp lực cường đại, còn cần có thân thể khỏe mạnh.

Luyện khí thập tầng, luyện thể kỳ cũng có thập tầng.

Đệ nhất tầng ngự khí ly không. Đệ nhị tầng ngũ tạng lục phủ. Đệ tam tầng nhật nguyệt tinh hoa. Đệ tứ tầng luyện huyết. Đệ ngũ tầng mệnh tinh huyết. Đệ lục tầng luyện da cốt. Đệ thất tầng luyện đầu óc. Đệ bát tầng ngự kiếm hành không. Đệ cửu tầng tàn thể trọng sinh. Đệ thập tầng đại viên mãn. Cảnh giới thập tầng này đều khác nhau.

Ví dụ như đệ nhất tầng ngự khí ly không, luyện thành rồi có thể ngự không phi hành.

Đệ ngũ tầng mệnh tinh huyết, luyện xong có thể tự mình chế ra phi kiếm.

Đệ bát tầng ngự kiếm hành không có thể dùng ngự kiếm thuật, từ xa dùng phi kiếm chế địch. Đến tầng này thì có vài phần bộ dạng kiếm tiên.

Đệ cửu tầng tàn thể trọng sinh là thể tàn phế cũng có thể nhanh chóng trọng sinh, từ nay về sau cắt gân đoạn mạch không còn sợ ai nữa. Ngươi cắt gân mạch thì lập tức tạo lại nó là được rồi. Nhưng có một hạn chế, đó là có thể tạo lại thứ như gân mạch nhưng nếu trọng thương thật sự trí mạng thì vẫn sẽ phải chết.

Tất nhiên tạm thời hắn không cần nghĩ xa đến vậy. Bây giờ trước tiên hắn phải nghĩ là luyện khí đến tầng thứ mười, rồi lấy luyện khí đột phá luyện thể kỳ mới tính tiếp.

Luyện thể kỳ cường đại không phải luyện khí có thể bằng được. Luyện thể kỳ mới là chân chính bước vào cánh cửa tu tiên giả.

Luyện khí luyện khí, còn một hơi hóa thành tiên khí.

Luyện thể luyện thể, ngưng luyện thân thể chuyển hóa thành tiên thể.

Dù là kỳ nào thì thật ra bản chất là chuyển hoán từ người thành tiên.

……..

Lại nói, trải qua một đoạn thời gian đập vỡ linh thạch, Lục Nguyên rốt cuộc đem pháp lực bản thân đẩy tới trung kỳ đệ cửu tầng đại chu thiên, bây giờ hắn không vội trùng kích hậu kỳ. Tu hành pháp lực cần chậm rãi chứ không thể vội vã, từng bước một vững chắc đi mới là đường ngay.

Mây xám tràn ngập bầu trời, che lấp trời xanh.

Mây có khí thế của mây. Rậm rạp che trời đất.

Lục Nguyên đờ ra, bình thường mình thật là hay nhìn mây thất thần. Vân kiếm ý không luyện đến cảnh giới siêu thoát kiếm ý đích thực đáng tiếc. Kết quả hắn cứ ngơ ngác nhìn mây, bây giờ đã là giờ thìn, trời đầy mây. Chẳng biết từ bao giờ Lý Phóng đã tới sau lưng hắn.

Lý Phóng đứng sau lưng hắn trầm giọng nói:

- Thiếu chủ, là lúc nên thả mấy người Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba.

Lục Nguyên gật đầu đáp:

- Ừ, biết rồi.

Sau cái lần Tông lão quyết định đạt thành hiệp nghị, do mấy Vương gia, Hoàng gia, Tiền gia bồi thường một ít linh thạch không tính nhiều, sau đó thả đám người rời đi. Sở dĩ lấy linh thạch không bao nhiêu bồi thường là bởi vì mấy khoáng sản của họ đều giao cho Lý gia sơn trang.

Bản thân họ đã giao khoáng sản rồi thì tất nhiên không cần nộp nhiều linh thạch.

Ngược lại mấy gia tộc gom cùng một chỗ, tổng cộng đền hai trăm linh thạch.

Linh thạch bồi thường không tính nhiều nhưng nghĩ đến mình lời to khoáng sản còn lớn hơn lần đào mỏ Tôn Thiên Cương nhiều, chỉ tạm thời vào tay thiếu chút thôi.

Nếu Tông Lão Hội đã quyết định rồi, bồi thường cũng vừa lòng thì tất nhiên phải thả đám người đó đi.

Tại thời đại thái bình thịnh thế này, kỳ thực tỷ lệ chết của tu tiên giả không cao lắm. Mọi người đều chừa một con đường, đấu tới đấu lui nhưng cơ bản giữ lại mạng sống. Hôm nay ngươi tha ta một mạng, ngày mai ngươi kết cuộc thất bại cũng còn cái mạng. Nếu ngại mạng nhiều quá thì xuống mặt đất đấu với yêu ma, bảo đảm yêu ma sẽ không nương tay.

Lục Nguyên nói:

- Thả đi.

Lý Phóng gật đầu, rời đi. Chỉ chốc lát sau, gần hai trăm tu tiên giả đều được mang tới cửa lớn sơn trang. Mấy người này mắt thấy sắp ra ngoài, Lý Phóng thấy hơi hụt hẫng. Khó được lão buồn rầu một phen, xây dựng nhiều nhà tù như vậy, kết quả bây giờ người đi rồi, nhà tù lại trống không.

Vốn lão còn lo rầu có mấy người này không đủ nhà giam chứa, giờ tiếp tục rầu người đi rồi nhà tù trống trơn.

Lý Phóng phát hiện mình ngày càng sầu.

Lúc đám người sắp đi, có không ít đều nhìn hướng Lục Nguyên, chẳng qua liếc vài cái thì không dám nhìn thẳng. Đối với thiếu niên đánh bại cả đám bọn họ, họ có vài phần sợ hãi. Khoảng thời gian này bởi vì Tông Lão Hội đạt thành hiệp nghị đồng ý thả họ ra, nên thỉnh thoảng cũng có người tới thăm họ, khiến dù ở trong ngục nhưng họ cũng biết tình huống bên ngoài. Hiện nay Đông Đạo phủ đã thành địa bàn của Lý gia sơn trang.

Lục Nguyên lúc này ngẩn ra nói:

- Ủa, tay của họ?

Lục Nguyên phát hiện tay của bốn người Hoàng Phong Ba, Vương Hoành Đồ, Tôn Thiên Cương, Tiền Lãnh đều mạnh mẽ vững vàng. Vốn bốn người này bị hắn cắt đứt gân mạch, bây giờ gân cứng cáp, thật là kỳ lạ.

Lý Phóng ở bên cạnh giải thích:

- Bởi vì bên Tông Lão Hội quyết định rốt cuộc vẫn phải thả đám người đó ra, cho nên bắt nhốt không nghiêm ngặt lắm, cho một số người đến thăm tù. Họ đã đưa vào dược liệu hồi phục gân mạch, trải qua hơn một tháng, gần hai tháng trời nên cơ bản họ đã hồi phục tám phần thực lực.

Lục Nguyên gật gù:

- Thì ra là vậy.

Thế lực phía sau những người này hiển nhiên muốn dùng họ đến nơi khác, cho nên trước tiên đưa vào chút dược liệu lành gân mạch cũng là bình thường.

- Đúng rồi, các ngươi chờ chút.

Lục Nguyên đột nhiên lên tiếng khiến đám Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba lòng căng thẳng. Tuy chúng đã trải qua mưa gió bao năm nhưng thật là hơi sợ thanh y thiếu niên này. Nghe thanh y thiếu niên kêu ngừng thì lập tức dừng bước ngay.

Lục Nguyên nói:

- Các ngươi, Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba, Tiền Lãnh, Tôn Thiên Cương, bốn ngươi cùng lên đánh với ta, để ta thử kiếm.

Không sai, mục đích của hắn là muốn thử xem kiếm pháp của mình. Hắn luyện thành siêu thoát kiếm ý phong kiếm ý, sớm muốn thử kiếm nhưng không có đối thủ thích hợp. Nếu bốn vị này thực lực hồi phục tám phần thì có thể dùng để thử kiếm một lần.

Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba, Tiền Lãnh, Tôn Thiên Cương, bốn người cứng ngắc.

…….

Dù không biết tại sao Lục Nguyên muốn thử kiếm. Nhưng lần này Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba, Tiền Lãnh, Tôn Thiên Cương, tứ đại cao thủ trước kia của tu tiên giả Đông Đạo phủ, trong lòng luôn giữ sự tự tin. Cầm lấy binh khí nguyên bản của mình từ tay Lý Phóng, lòng tự tin của họ tăng vài phần. Đây là một trận không phải ra tay trước sau, bốn người cùng xuất thủ.

Tôn Thiên Cương ra tay là Loạn Tùng kiếm pháp, kiếm pháp nhìn loạn mà tụ. Vương Hoành Đồ thì là La Hán kiếm pháp đại khí bàng bạc, phòng chủ chặt chẽ.

"Bạo Vũ Tiễn", "Bách Vũ Đạn", "Vũ Chi Vụ", đủ loại pháp thuật thủy hệ xuất hiện, tay Tiền Lãnh vẫn là ổn định như vậy.

Hoàng Phong Ba có tay pháp thuật phong hệ cũng cực kỳ siêu quần: "Tật Phong Lợi Nhẫn", "Phong Chi Ẩn Sát", "Bách Phong Nhẫn Trận", đủ các loại pháp thuật thi triển từ tay gã. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Bốn gia chủ đều lấy ra bản lĩnh đặc biệt của mình. Lần trước thua Lục Nguyên, họ đúng là hơi e ngại thanh y thiếu niên này. Nhưng ai cũng thua không tâm phục, qua hơn một tháng trong lao tù, họ không ngừng suy tư, nếu lần nữa đụng độ Lục Nguyên thì nên làm sao. Trong sinh hoạt lao tù hơn một tháng, họ không ngừng nghĩ cách đối phó Lục Nguyên, sớm nghĩ ra các loại cách.

Bây giờ rốt cuộc lần thứ hai đối mặt Lục Nguyên, trong lòng họ dâng lên hào hùng chiến đấu. Hơn nữa bốn chọi một, so lần trước ba đối một thêm một người, cộng với trầm tư trong lao ngục một tháng.

Có lẽ, trận chiến này có thể thắng.

Lúc bốn người mới ra tay đều cảm thấy có khả năng thắng trận này, nhưng giao đấu chưa đến mười chiêu thì họ cảm giác là lạ. Nếu lần trước bị cuốn vào kiếm quyển, bị tìm ra sơ hở, bị trói tay trói chân thì họ công nhận, ít nhất vậy thì còn cơ hội phản kháng, còn có khả năng lật ngược thế cờ.

Bình luận

Truyện đang đọc