HOA SƠN TIÊN MÔN

Dưới mũ phượng khăn quàng đôi mắt Vân Tụ Tuyết lướt qua si mê. Không sai, Vân Tụ Tuyết đương nhiên không phải người thích hư vinh, nhưng con gái cả đời chỉ gả một lần, muốn lúc gả đi phong cảnh một chút làm ký ức cả đời là chuyện rất bình thường. Lần này Lục Nguyên cho nàng hôn lễ như mộng huyễn, Vân Tụ Tuyết thầm nghĩ rằng, đúng vậy, hôn lễ này nàng sẽ nhớ thật lâu thật lâu, vĩnh viễn nhớ kỹ.

Có thể gả cho Lục Nguyên, Vân Tụ Tuyết rất thỏa mãn.

Có hôn lễ phong cảnh, như mộng như huyễn thế này thì Vân Tụ Tuyết càng thỏa mãn hơn nữa.

..........

Chuyện lễ hỏi cứ như thế thuân lời hoàn thành, sau đó mọi người bắt đầu uống rượu, một đám người gào hét đòi xem Lục Nguyên và Vân Tụ Tuyết uống rượu. Kiểu ép rượu này tất nhiên Vân Tụ Tuyết thay bằng nước lã, Lục Nguyên thì ai đến cũng không từ chối. Nói đùa, muốn chuốc say mình? Rất buồn cười, bắt đầu từ mười tuổi mình đã uống rượu cho đến này là rượu không rời thân, người không rời rượu, tạo nghệ rượu đạo của mình không kém gì với kiếm đạo, những người này muốn đánh đổ mình thật quá buồn cười.

Muốn chuốc rượu, uống tất nhiên không phải bình thường có thể dùng tửu lực buộc ra được, cái loại rượu đó mọi người uống không thấy đáy, uống là vạn niên túy tửu, loại này màu rượu xanh biếc, không thể dùng pháp lực buộc ra, độ nặng cũng cao khủng khiếp. Bình thường các trưởng bối phó chủ văn minh thích dùng rượu này để chuốc say, người đã thành thân ví dụ như Phong Tinh Tinh vừa thấy loại rượu đó liền sợ hãi. Năm ấy Phong Tinh Tinh muốn dùng mặt búp bê giả đáng yêu nhưng cũng bị chuốc rượu thảm không đành lòng nhìn, vô nhân đạo. Ha Pháp Thánh thấy cũng muốn khóc, năm ấy gã cũng bị rót rượu thảm thiết.

Lần này mỗi trưởng bối văn minh như là cái gì Pháp không phó chủ văn minh, Pháp Diệu phó chủ văn minh, Võ Thánh phó chủ văn minh, Vũ Vác phó chủ văn minh, Phong Thương phó chủ văn minh vân vân đều hăng hái muốn chuốc say Lục Nguyên. Đặc biệt là long chi văn minh có người gọi là Niên Đại phó chủ văn minh đi đầu nhóm chuốc rượu, phải dìm chết hắn. Ngay cả Tam Thư phó chủ văn minh thường ngày dáng vẻ cứng nhắc giờ cũng chộp cơ hội chuốc rượu Lục Nguyên. Mấy vị pháp bảo văn minh Thiên Công phó chủ văn minh cũng không phải loại dễ chọc, giờ đều muốn dìm Lục Nguyên trong hũ rượu, thật là kẻ địch tám hướng đều có.

Nhưng mà gió xuân thổi, trống trận vỗ, thật sự chiến đấu ai sợ ai?

Lục Nguyên không hề sợ hãi, vạch cổ áo khai chiến.

Hậu quả cuối cùng trận khai chiến đó là các tiền bói phó chủ văn minh tập thể bị Lục Nguyên và đám phù rể của hắn liên hợp gạt ngã. Các tiền bối phó chủ văn minh chỉ đành cảm thán, bây giờ sóng sau đè sóng trước, thật là một sóng cao hơn một sóng, các hậu bối rượu đạo không tầm thương. Dĩ nhiên khủng bố nhất là Lục Nguyên, hắn có sức chiến đấu chủ chốt gạt gã nhiều người phe tiền bối thế mà lành lặn đứng.

Trước khi các tiền bối gục ngã rốt cuộc hiểu ra, tửu lượng của Lục Nguyên tuyệt đối không kém gì kiếm thuật, đều là sâu không lường được, nếu phải hình dung chỉ có thể dùng tửu lượng cấp văn minh.

Đối phó xong các tiền bối phó chủ văn minh nhưng còn sót lại một số, ví dụ như đoàn các chị các em. Nhóm các nàng giờ muốn khó xử Lục Nguyên, muốn thơ từ, cái gì mà làm thơ, kêu tân lang hiện trường viết câu thơ, làm hay mới được mang tân nương đi.

Lục Nguyên lần này nuốt lệ khóc rống, văn hóa của mình chỉ có có một chút, năm đó ở Hoa Sơn có xem ít sách nhưng giới hạn mức đọc trung bình thôi, viết thơ từ cái gì, đùa sao? Mình không có trình độ đó đâu. Lục Nguyên nhìn hướng đám rể phụ, Diệp Phương và Diệp Viên lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Đám Tiêu Phong Hùng cũng lắc đầu.

Võ Chi Tử lắc đầu hồi nhìn hướng Pháp Chi Tử, nói:

- Pháp Chi Tử, ta biết ngươi rất có văn hóa.

Pháp Chi Tử lắc đầu nói ngay:

- Nghiên cứu pháp thuật thì ta biết nhưng thơ từ, ngay nói trong Khí Vận Thất Tử chỉ có mình Tiên Chi Tử là biết, nghe nói Tiên Chi Tử làm thơ không tệ.

Chết tiệt, làm nửa ngày Pháp Chi Tử cái gọi là nghiên cứu chỉ là đồ dỏm, đụng phải thơ từ một đám người cứng đơ.

Kết quả là lấy Lục Nguyên dẫn đầu, đám đàn ông bị các thiếu nữ cười chê đã đời.

May là phút cuối Lục Nguyên làm mấy bài vè miễn cưỡng coi như qua ải, nhưng bài vè này lan truyền thì Lục Nguyên cũng mất hết danh tiếng. Bài vè của Lục Nguyên trình độ cỡ này: 'Mặc kệ ngươi đông nam tây bắc phong, một kiếm ra tay chém phong lưu.'

Khiến mọi người hiểu được thì ra Lục Nguyên cũng không phải toàn năng, về mặt thơ từ quá yếu, yếu đến không thể vớt vát.

Khó khăn lắm mới rước Vân Tụ Tuyết ra khỏi Pháp Thuật Chi Cung đi hướng nam, tương tự là nhóm người quậy một trận, trong đó thêm một hạng mục là Vân Tụ Tuyết bái lạy hai ông bà họ Lục, cái khác giống y đúc bên nhà gái. Lục Nguyên phát hiện thành thân thật là mệt muốn chết.

Thanh âm du dương vang lên:

- Đưa vào động phòng.

Lục Nguyên rơi lệ đầy mặt, rốt cuộc chờ tới bốn chữ này rồi.

- Đưa vào động phòng.

Bốn chữ này biểu thị hôn lễ đã xong xuôi một nửa.

Không đúng, còn có phá động phòng nữa.

Nếu lúc trước chắn rượu, làm thơ đám phù rể còn giúp đỡ giùm, bây giờ phá động phòng thì không giúp gì được. Những phù rể và một số phù dâu, những người khác gào to phải đi phá động phòng, tất cả tụ tập ngoài phòng tân hôn.

Nhưng đám người phát hiện một điều là không thể vào phòng được, bên ngoài phòng sớm ẩn giấu không biết bao nhiêu kiếm khí. Những kiếm khí cực kỳ dịu dàng không tổn hại người nhưng ai vọt vào trong đều bị loại kiếm khí này chặn ở ngoài hết, không vào được.

Lần này thì mọi người mới nhận ra rằng Lục Nguyên là văn minh cảnh.

Văn minh cảnh bày ra kiếm trận, không dễ xông vào.

Người phá được kiếm trận của Lục Nguyên không nằm trong số muốn phá động phòng.

Có mấy người như Võ Thánh phó chủ văn minh, Võ Bác phó chủ văn minh mới phá được kiếm trận này, tu vi của họ càng đáng sợ hơn. Nhưng họ đều là lão tiền bối cả, những tiền bối này chuốc rượu tân lang thì được chứ phá động phòng thì chẳng ra gì.

Kết quả chuyện này trở thành phá động phòng khó khăn nhất từ xưa tới nay ở bản kỷ nguyên.

Trong phòng tân hôn diện tích cỡ một trăm mét vuông, chính giữa có một giường lớn phủ màu đỏ, trên bàn có đôi nến đỏ. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài căn phòng đều treo vật vui mừng, cả căn phòng tràn đầy không khí kết hôn.

Trù mâu thúc lương, tam tinh tại thiên. Kim tịch hà tịch, thấy này lương nhân. Tử hề tử hề, như vậy lương nhân hà!

Trù mâu thúc sô, tam tinh tại ngung. Này là khi nào, kiến này tình cờ gặp gỡ. Tử hề tử hề, như vậy tình cờ gặp gỡ hà!

Trù mâu thúc sở, tam tinh tại hộ. Kim tịch hà tịch, kiến này xán giả. Tử hề tử hề, như vậy xán giả hà!

Ngân hà song tinh, thạch lạn hải khô đồng tâm kết,

Nhân gian bạn lữ, trời cao đất rộng nhâm chim bay.

Đây chính là thành thân!

Trong căn phòng tân hồn rất yên tĩnh.

Trong phòng trên giường lớn màu đỏ Vân Tụ Tuyết yên tĩnh ngồi, nàng rất là hạnh phúc nhưng cũng rất căng thẳng. Vân Tụ Tuyết phát hiện trái tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực, quá hồi hộp! Lục Nguyên phát hiện hắn cũng hồi hộp, đây là lần đầu tiên trong đời của mình.

Lục Nguyên nhớ các bước đi, bây giờ chắc là lúc uống rượu hợp hoan.

Cái gọi là rượu hợp hoàn tức là tay ngươi vòng tay ta, ta cũng vòng tay ngươi uống rượu.

Đây là lần đầu tiên Lục Nguyên uống rượu mà không nếm ra vị, lúc trước dù uống rượu gì cũng có mùi vị, xem ra hôm nay đúng là ngày không giống bình thường, cứ hay đụng tới lần đầu tiên. Lục Nguyên vén khăn trùm mũ phượng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Vân Tụ Tuyết gò má hây hồng, không dám ngẩng đầu lên. Lục Nguyên phát hiện thì ra Vân Tụ Tuyết căng thẳng như thế, ngược lại hắn không còn hồi hộp.

Hắn mỉm cười nói:

- Nương tử, bây giờ là lúc động phòng.

Vân Tụ Tuyết càng xấu hổ hơn, không dám ngẩng đầu lên. Lục Nguyên buồn cười ôm eo Vân Tụ Tuyết, hông nàng mềm mại nhỏ xíu, xúc cảm rất tốt.

Thì ra xúc cảm eo con gái là tuyệt vời như vậy, không kém gì xúc cảm của kiếm.

Hoa xán ngân đăng loan đối vũ, xuân quy họa đống yến song tê. Phương tá hoa dung thêm nguyệt sè, hân phùng thu dạ tác xuân tiêu.

Mặt nước uyên ương đồng hí thủy, tâm đầu phu thê hỗ giao tâm. Tước bình xạ mục kỳ nam hạnh, tú mạc khiên ti thục nữ duyên.

Bóng đêm càng sâu!

.......

Lục Nguyên mở mắt ra. Đây là một cái giường lớn mềm mại màu đỏ, có mùi hương nhè nhẹ, Lục Nguyên trông thấy trước bàn trang điểm cách giường không xa có một mỹ nhân đang trang điểm, trong gương lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp thanh diễm. Hôm qua Vân Tụ Tuyết mặc đồ tân nương màu đỏ lộ ra vẻ hồng diễm không giống bình thường, hôm nay Vân Tụ Tuyết mặc màu vàng trang nhã, có loại nhã nhặn xinh đẹp như tuyết.

Vân Tụ Tuyết chải tóc thề, nói: Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

- Chàng hãy ngủ thêm một lát đi.

- Không được, dù gì đã thức dậy rồi.

Lục Nguyên nói, ngồi xuống cạnh Vân Tụ Tuyết:

- Đã sớm nghe nói vẽ mày cho mỹ nhân, trước giờ chưa từng làm, hôm nay phải thử một phen mới được.

Lục Nguyên cầm bút kẽ lông mày để vẽ chân mày. Vân Tụ Tuyết mặc kệ cho Lục Nguyên loay hoay, hai người vốn rất hợp nhau, đã trải qua rất nhiều chuyện cuối cùng ở bên nhau, có rất nhiều cảm thán, bây giờ hiếm khi chung một chỗ nên tình chàng ý thiếp.

Cuối cùng Vân Tụ Tuyết đứng dậy nói:

- Hôm nay phải đi lạy cha mẹ chồng, không thể ở lâu được.

Sáng sớm ngày tân hồn thứ hai cô dâu mới lạy cha mẹ chồng là quy tắc của trung ương thiên triều, nếu Vân Tụ Tuyết đã gả vào Lục gia thì đương nhiên phải bái ông bà Lục.

Ngày thứ nhất cô dâu mới lạy cha mẹ chồng, ngày thứ hai là chú rể mới về nhà, làm theo thứ tự, Vân Tụ Tuyết thay đổi danh hiệu, xưng là Kiếm Linh Đế Hậu. Mỗi một chính thê của văn minh cảnh xưng là đế hậu, nếu là thiếp thì gọi là đế phi. Nếu Vân Tụ Tuyết đã là chính thế thì đương nhiên gọi là Kiếm Linh Đế Hậu, lúc này nàng bới tóc thành thiếu phụ.

Lục Nguyên cùng Vân Tụ Tuyết thành thân, liên minh Pháp Võ xem như chính thức lôi kéo minh quân nặng ký vào, hắn tiến vào trung tâm liên minh tiếp xúc được nhiều điều trước kia không hiểu rõ. Ví dụ trước kia thấy một cổ văn minh ở mặt ngoài chỉ có một chủ văn minh, tiếp xúc thật sự mới biết thì ra bình thường cổ văn minh có đến ba chủ văn minh, nhiều hơn trong tưởng tượng, di thất địa cũng có một chút.

Tối ngày thứ hai sau khi Lục Nguyên và Vân Tụ Tuyết thành thân.

Vân Tụ Tuyết nói:

- Hai ngày nay có nhiều chuyện thành thân suýt quên đem vài thứ giao cho chàng.

Lục Nguyên tùy tiện hỏi:

- Là cái gì?

Mới đầu quan hệ của Lục Nguyên và Vân Tụ Tuyết hơi bị căng thẳng, nhưng giờ họ ở chung khá là tự nhiên.

- Đồ cưới.

Vân Tụ Tuyết mỉm cười, có phong tính thanh lãnh, nói:

- Chàng lấy ra chín loại sính lễ, đương nhiên phụ thân không thể quá hẹp heo nên cũng đưa vài loại đồ cưới tặng chúng ta.

- Có ba đồ cưới, thứ nhất là năm trăm cái thiên cấp linh mạch.

Vân Tụ Tuyết vừa thốt lời hù Lục Nguyên nhảy dựng. Năm trăm cái thiên cấp linh mạch, bình thường tài sản người sáu kỷ nguyên chỉ có chừng hai trăm cái thiên cấp linh mạch mà thôi, chủ pháp cổ văn minh đưa đồ cưới lớn hết sức, vung tay đã là năm trăm cái thiên cấp linh mạch. Lúc trước hắn chỉ có khoảng hai trăm tám mươi cái thiên cấp linh mạch, bây giờ có thêm năm trăm cái thiên cấp linh mạch, một hơi tăng lên bảy trăm tám mươi cái thiên cấp linh mạch xem như thu được món tài sản lớn, nhạc phụ thật rộng rãi. Món thứ nhất đã là năm trăm cái thiên cấp linh mạch, Lục Nguyên càng mong chờ hai cái sau.

- Đồ cưới thứ hai là tàn đồ mộ thượng cổ kiếm giả.

Vân Tụ Tuyết đưa hết năm trăm cái thiên cấp linh mạch cho Lục Nguyên xong lại lấy ra một tấm tàn đồ, Lục Nguyên nhận lấy.

Vân Tụ Tuyết nói tiếp:

- Phụ thân nói năm ấy mộ thượng cổ kiếm giả thật sự chia làm tám phần, trong tay pháp cổ văn minh có một phần, nghe nói tìm đủ tám cái thì có thể tìm ra mộ thượng cổ kiếm giả. Thứ này chắc có tác dụng cho chàng.

A, còn có kiểu nói này nữa, đâu chỉ giúp ích, là rất có ích đấy chứ. Lục Nguyên nhìn một phần tàn đồ thấy không ra đầu đuôi gì.

Vân Tụ Tuyết nói:

- Ở trong tay giản chi văn minh chắc có một phần tàn đồ mộ thượng cổ kiếm giả, tà kiếm văn minh chắc cũng có. Tàn đồ mộ thượng cổ kiếm giả, hoang cổ văn minh có một phần, còn mấy chỗ khác thì phụ thân không rõ ràng lắm.

Lục Nguyên nhìn tàn đồ mộ thượng cổ kiếm giả trong tay, lờ mờ cảm giác có chút giống với lúc trước ở trong giả thượng cổ kiếm giả có được một phần, nhưng khi ấy không biết nó là cái gì, giờ lấy ra nhìn, chậc, lại là một phần tàn đồ mộ thượng cổ kiếm giả nữa. Tức là nói tám phần tàn đồ, vậy là mình có hai phần trong tay rồi.

Vân Tụ Tuyết lại nói:

- Còn món thứ ba là một trung đẳng thần vật.

- Thần vật!

Lục Nguyên giật nảy mình, chủ pháp cổ văn minh núi cao này xộp quá đấy chứ, đưa ra thần vật, còn không phải thần vật loại kém lúc trước hắn nuốt mà là trung đẳng thần vật. Vân Tụ Tuyết từ trong tay áo lấy ra trung đẳng thần vật đó, đấy là một nghiên mực to cỡ bàn tay, từ trong đó phát ra hơi thở thần vật, đặc biệt bất phàm.

Lục Nguyên không khách sáo cầm lấy nghiên mực to cỡ bàn tay, há mồm nuốt nó, không ngừng vận chuyển vô tướng thôn phệ quyết và vạn kiếm quy tông, pháp lực văn minh cảnh vân vân, hấp thu hơi thở thần vật.

Thần vật thúc đẩy, Lục Nguyên cảm thấy tân kiếm thế giới lại thoát một trói buộc băng nhiên. Hắn như nghe tiếng nổ, toàn thân tựa bị vạn lôi đánh, đợi vạn lôi đánh ra xong mỗi một tấc da thịt, xương cốt của hắn thay đổi cực kỳ lớn, pháp lực tăng hai phần.

Đây là sáu kỷ nguyên!

Không sai, bây giờ mình đã là sáu kỷ nguyên rồi.

Thiên địa cực hạn tổng cộng là hai mươi kỷ nguyên, mà hiện tại chính mình đã là sáu kỷ nguyên.

Thật ra ở trung ương thiên triều, di thất địa có rất ít người có thể được mười kỷ nguyên trở lên, nhìn xem một đống văn minh thủ lĩnh chỉ tám, chín kỷ nguyên mà thôi.

Mình lại tiến tới một bước rồi, Lục Nguyên thầm nhủ, nhưng cách còn đường càng mạnh còn rất xa xôi, mình phải luôn biến mạnh, mạnh, mạnh hơn nữa!

Bình luận

Truyện đang đọc