HOA SƠN TIÊN MÔN

Sự tình còn chưa hết.

Thiếu niên này sau khi không có địch thủ trên Nam Hải, bèn rời khỏi Nam Hải mà đi vào đại lục, ở đây có thể giao phong cùng với rất nhiều cao thủ.

Rốt cục thiếu niên này ở Nhạc Sơn đại Phật quan sát dòng sông mà suy nghĩ, cuối cùng Kiếm đạo đại thành.

Sau khi đi khỏi chỗ này, bước tiếp theo chính là giành về danh tiếng Nam Cảnh Kiếm thủ.

Ngàn vạn năm nay, hai thiên tài của kiếm đạo, đã thấu bút tích của Nam Hải Kiếm thủ năm đó để lại, cách không ngàn năm giao lưu tư tưởng với nhau.

Cái này, đồng nghĩa với việc để cho Lục Nguyên mở cánh cửa lớn. Vốn trong lúc học kiếm cùng với Yến sư tổ, học được chính là Ngũ Đế Ngũ Đạo Luân Hồi Kiếm đạo. Lúc đó Yến Thương Thiên vì suy nghĩ cho sự an nguy của Hoa Sơn trong tương lai, muốn giữ lại hỏa chủng của Hoa Sơn, cho nên đã giữ lại thanh kiếm này. Tuy nhiên lúc đó "đốt cháy giai đoạn", bóp chết khả năng thiên phú của Lục Nguyên về kiếm đạo.

Mà thật sự, Lục Nguyên học xong Ngũ Đế Ngũ Hoàng Luân Hồi kiếm đạo, tuy cách cục phóng đại, vượt qua rất nhiều người, nhưng cũng bị giới hạn trong hai chữ "luân hồi".

Mọi sự vạn vật trong thiên hạ, chỉ mỗi hai chữ "luân hồi" đâu thể bao trùm hết được.

Luân hồi chỉ là một trong thập đại thiết tắc của thiên địa.

Mà bây giờ, ở chỗ này quan sát quá trình học kiếm của Nam Hải Kiếm thủ Đoạn Kinh Đào cách ngàn vạn năm, nhìn Nam Hải tự tại, kiếm đạo cách cục của Lục Nguyên bỗng chốc xuất hiện hai chữ "Luân hồi", có thể nhìn về phía bầu trời rộng lớn. Lục Nguyên sau khi luyện thông luân hồi, có thể luyện được những kiếm đạo mạnh hơn nữa, chứ không chỉ giới hạn có vậy.

Tuy nhiên, điểm mấu chốt hiện tại chính là xông kích, xông kích kiếm ý của biển.

Trong đoạn ký ức đó, đã nhìn thấy nước biển đẹp mê ly, sóng vỗ dạt dào. Nhìn sự trưởng thành của Nam Hải Kiếm thủ Đoạn Kinh Đào, điều mà Đoạn Kinh Đào am hiểu nhất chính là Hải chi kiếm ý (kiếm ý của biển). Mà trong thần hồn của Lục Nguyên, cũng đã ánh vào "hạt giống" của Hải chi kiếm ý. Hiện tại Lục Nguyên muốn luyện thành Hải chi kiếm ý, cũng không mấy khó khăn.

Mỗi một đạo kiếm ý, đều hết sức quý giá.

Đã ở chỗ này thì cũng có cơ hội rồi, tự nhiên là ngưng luyện một hai.

Đồng thời, muốn thử một lần xem có thể đột phá mà luyện thành kiếm ý của Biển hay không.

Tại Nhạc Sơn đại Phật, lúc đám người của Ninh Tử Chấn đả sinh đả tử thì Lục Nguyên ở dưới đáy nước ngộ kiếm.

Sông lớn, biển càng lớn.

Bất luận sông lớn thế nào, nhưng so với biển thì cũng chẳng thấm vào đâu.

Biển là một thế giới vô biên vô hạn, một thế giới xanh thẳm. Ở trong thế giới này, nếu nói rộng hơn biển thì chỉ có mặt đất mà thôi.

Đại địa hậu trọng vô cùng.

Hải dương vô biên vô hạn.

Tinh thần của Lục Nguyên, hoàn toàn đắm chìm giữa biển khơi, đắm chìm vào bầu trời của mấy ngàn vạn năm về trước. Trong sự giao thoa của hai thiên tài kiếm đạo, nhìn thấy Đoạn Kinh Đào đang đạp tới đạp lui trong Nam Hải. Lục Nguyên cũng dần dần cảm nhận được cái gì là Hải chi kiếm ý ( kiếm ý của biển), dường như sắp lĩnh ngộ được rồi, Lục Nguyên ngồi xếp bằng.

Nếu như nếu có thể ngộ ra, thì đây chính là thủy chi kiếm ý ( kiếm ý của nước) thứ năm của mình. Bốn kiếm ý trước đó là Thủy chi kiếm ý ( kiếm ý của nước), Vũ chi kiếm ý ( kiếm ý của mưa), Vân chi kiếm ý ( kiếm ý của mây), Tuyết chi kiếm ý ( kiếm ý của tuyết).

Nước biển nhẹ nhàng lên xuống, nhu hòa vô cùng, chim biển nhẹ nhàng cất cánh, mặt trời chiếu ôn hòa, cá dưới biển tha hồ vùng vẫy trong nước, thật đúng là một khung cảnh đẹp tuyệt vời. Lúc này một lực lớn kéo Lục Nguyên quay trở lại, làm đứt mạch suy nghĩ của Lục Nguyên.

Đây là…

Lục Nguyên lập tức biết rõ đây là quá trình bảo vệ cho thân thể của mình, thực lực của Nam Hải Kiếm thủ mạnh hơn mình rất nhiều. Mình như bị chìm đắm trong hồi ức của ông ta, nếu như không ra được thì về sau khó mà ra được. Thần hồn nếu phải sống trong ký ức của Nam Hải Kiếm thủ, thì vĩnh viễn sẽ bị lạc trong đó.

Cái này, trong quá trình suy nghĩ Hải chi kiếm ý. Nếu như để cho mình một thời gian nữa, thì mình có thể ngộ ra Hải chi kiếm ý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Lục Nguyên âm thầm nói một tiếng đáng tiếc, tuy nhiên cũng không biết, bản thân mình hiện tại đã hiểu rất sâu Hải chi kiếm ý rồi. Chỉ còn một tầng nữa là có thể lĩnh ngộ được Hải chi kiếm ý. Lục Nguyên thậm chí khẳng định, chỉ cần để mình đi lại bên bờ biển, không cần một thời gian ngắn là cí thể đạt được kiếm ý này.

Mà thôi, hiện tại vẫn chưa đạt được, chỉ là thời điểm vẫn chưa đến mà thôi.

ở dưới đáy nước lại ở thêm một lúc, cũng cảm thấy thấy đủ rồi, cho nên liền xoay người, nhảy lên mặt nước.

Lục Nguyên bên này nhảy lên mặt nước, toàn thân cũng ướt sũng. Tuy nhiên cũng không để ý lắm, nhìn một chút, phát hiện đám người Ninh Tử Chấn đang xông lên đỉnh của đại Phật. Chỉ nghe thấy tiếng cười ha hả của Ninh Tử Chấn từ trên đỉnh tượng phật truyền đến"

- Đại Thần Hồn thạch, không ngờ lại là một viên đại Thần Hồn thạch.

Nghe được câu nói này, Lục Nguyên thật sự cảm giác khó chịu.

Ninh Tử Chấn đã chơi đểu mình một vố, cho nên Lục Nguyên đã sớm coi y là địch thủ rồi. Hiện tại nghe được tin Ninh Tử Chấn đã lấy được đại Thần Hồn thạch, đương nhiên trong lòng cảm thấy không thoải mái rồi.

Lục Nguyên chỉ hy vọng Ninh Tử Chấn gặp xui xẻo, mới nghĩ như vậy đã nghe được một tiếng thú rống lên, tiếng kêu này cơ hồ là chấn động thần hồn. Lục Nguyên ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Ninh Tử Chấn không ngừng lùi lại. Hai thanh kiếm của y đều đã chống lại nhưng căn bản khó có thể ngăn cản được. Ở dưới chỉ có thể nhìn thấy một đám lửa đuổi theo y, đám lửa này căn bản không sợ phi kiếm mà cứ xông lên.

Cái này, lúc đầu còn chưa nhìn rõ đó là loại quái thú gì, phải đợi một lúc mới có thể nhìn rõ được.

Con quái thú này, toàn thân diễm sắc, có sừng hươu, mắt sư tử, lưng gấu, vảy rắn, đuôi trâu, móng ngựa. Trông vô cùng kỳ dị. Đây là loại quái thú gì? Lục Nguyên trong lòng cảm thấy kinh ngach, liệu đây có phải là Kỳ lân trong truyền thuyết hay không?

- Yêu hỏa lân.

Một tu tiên giả đột nhiên hét lên.

Nghe vị tu tiên giả này nói như vậy, Lục Nguyên mới biết, thì ra đây chính là Yêu hỏa lân, không phải là Kỳ lân thật sự.

Thời thượng cổ, có một loại thần thú có tên gọi là Kỳ lân.

Tuy nhiên, dị chủng từ thời cổ đại đã sớm biến mất rồi. Một loại di chủng của Kỳ lân có tên là Yêu hỏa lân. Yêu hỏa lân và Kỳ lân nhìn bề ngoài thì chỉ có một điểm bất đồng, đó chính là không có long đầu. Tuy nhiên sức mạnh của Kỳ lân lớn hơn Yêu hỏa lân rất nhiều, Kỳ lân vẫn là một loài thần thú thời cổ đại, có thể dễ dàng diệt thành diệt quốc.

Còn Yêu hỏa lân vẫn là hậu duệ của Kỳ lân, uy lực đương nhiên thấp hơn Kỳ lân nhiều. Nhưng đối với loài người thì nó vẫn vô cùng đáng sợ.

Hiện tại, con Yêu hỏa lân này đã vọt ra.

Mục tiêu của nó, đó là Ninh Tử Chấn.

Ninh Tử Chấn ngự song kiếm, không ngừng chống đỡ, nhưng đối mặt với sự tấn công của Yêu hỏa lân thì vẫn phải nằm ở thế hạ phong.

Ninh Tử Chấn bị công kích, mười tám người còn lại cũng bắt đầu nghĩ cách cứu viện. Mười tám người này đều là những tu tiên giả Trường sinh tứ trọng, ngũ trọng. Một khi mười tám người liên thủ thì cũng tạo ra một sức mạnh tương đối đáng sợ. Mười tám người này liên thủ, tập trung tấn công Yêu hỏa lân. Nhưng đáng tiếc rằng tốc độ công kích của bọn họ không thể so sánh được với tốc độ di chuyển của Yêu hỏa lân.

Yêu hỏa lân nhanh như tia chớp, không ngừng tấn công về phía Ninh Tử Chấn, cũng không biết tại sao, nó chỉ nhằm vào Ninh Tử Chấn mà không nhằm vào những người khác.

Nhất thời, mười tám người kia không đuổi kịp Yêu hỏa lân, còn Yêu hỏa lân thì không ngừng công kích Ninh Tử Chấn, khiến cho y phải không ngừng lui lại.

Thật là đặc sắc.

Lục Nguyên ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy thật đặc sắc.

Nếu như là tình huống bình thường, chứng kiến một con yêu thú đang tấn công người đồng đạo với mình như vậy, Lục Nguyên đương nhiên sẽ rút kiếm tương trợ. Tuy nhiên, với Ninh Tử Chấn thì khác, việc sống chết của y không liên quan gì đến mình cả. Hơn nữa, cảnh tượng này cũng thật quá đặc sắc.

Yêu hỏa lân vừa chạm, khiến cho song kiếm của Ninh Tử Chấn mở ra. Toàn thân Yêu Hỏa Lân đều là hỏa diễm, một đường hỏa diễm thừa dịp xông vào, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Ninh Tử Chấn.

Yêu hỏa lân đụng mạnh lần nữa, móng vuốt thò ra, chộp mạnh vào bả bai phải của Ninh Tử Chấn, một vết máu thật dài tóe lên.

Yêu hỏa lân lại động lần nữa, bỗng chốc

Yêu Hỏa Lân mãnh liệt xông lên, chân trước thăm dò người Ninh Tử Chấn, chọc vào tin của y.

Thật đặc sắc, Lục Nguyên chỉ cảm thất đặc sắc. Tên Ninh Tử Trấn này trên danh nghĩa là người đồng đạo, mình không dễ ra tay. Nhưng giờ Yêu hỏa lân đã động thủ rồi, mình phải vỗ tay chúc mừng. Cảm thấy Yêu hỏa lân đánh mới hay làm sao. Một đại Thần Hồn thạch trong bàn tay Ninh Tử Chấn rơi ra.

Yêu hỏa lân đột nhiên lao tới chỗ viên đại Thần Hồn thạch, đem Thần Hồn thạch giấu vào thân mình. Xem ra đại Thần Hồn thạch trên đỉnh tượng Phật là vật của nó. Ninh Tử Chấn cướp đi là tự tìm đến cái chết. Mười tám người còn lại nhìn nhau, tốc độ của Yêu hỏa lân này cực kỳ nhânh, bọn họ không thể chặn được. Người mạnh nhất là Ninh Tử Chấn đã chết rồi, mười tám người bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Yêu hỏa lân. Hay nói cách khác là đừng có mơ tưởng có thể tu bổ được động rách này. Thậm chí đến việc chạy thoát thôi cũng đã khó rồi.

Yêu hỏa lân khẽ chuyển động thân mình, đánh giá mười tám người còn lại, như thể muốn tìm con mồi tiếp theo vậy. Bị ánh mắt lạnh lùng của Yêu hỏa lân nhìn, mười tám người này không khỏi lạnh gáy. Bọn họ căn bản đấu không lại nó. Yêu hỏa lân gầm một tiếng, sau đó xông thẳng về phía một trưởng lão của Thanh Thành tiên môn.

Chỉ trong chớp mắt nó đã đến trước mặt vị trưởng lão này rồi. Vị trưởng lão này chỉ cảm thấy lao về phía mình là một thân hỏa diễm rừng rực. Trưởng lão này ngự kiếm ra chống đỡ, tuy nhiên pháp lực của một tu tiên giả Trường sinh lục trọng còn không nổi, huống hồ một trưởng lão có Trường sinh tứ trọng. Khi mà những người khác còn chưa quay lại, con Yêu hỏa lân đó không biết đã công kích lại bao nhiêu chiêu, khiến cho trưởng lão này phải bỏ mạng dưới móng vuốt của nó.

Nhanh như vậy.

Còn lại mười bảy vị tu tiên giả, đã biết không phải là đối thủ của con Yêu hỏa lân này rồi, nếu ở đây thêm nữa thì chỉ khiến cho mình bị chết thảm mà thôi. Ai nấy đều ngự kiếm bay lên không trung rồi đi mất.

Gió nhẹ nhàng thổi, mây lặng lờ trôi.

Nước sông chảy mãi chẳng quản tháng ngày.

Đại Phật vẫn lặng lẽ đứng đó.

Trên đỉnh đại Phật, là Yêu hỏa lân, dưới chân đại Phật là người thanh niên mặc áo xanh Lục Nguyên.

Yêu hỏa lân được coi là một yêu thú, một yêu thú cấp hai.

Không nên xem nhẹ yêu thú, thiên hà vạn vật, quái vật trước đây đều chỉ có thể được gọi là quái thú, chỉ có loại có pháp thuật và trường sinh tương đương với Tu tiên giả mới được gọi là yêu thú. Chiến lực của yêu thú cấp 1 thì khoảng từ Trường sinh nhất trọng đến Trường sinh tứ trọng, chiến lực của yêu thú cấp 2 thì khoảng từ Trường sinh ngũ trọng đến thất trọng, yêu thú cấp 3 thì từ Trường sinh bát trọng đến thập đẳng. Còn về yêu thú cấp 4 thì chiến lực vô cùng khủng khiếp, đạt đến tu vi Đại đạo cảnh.

Trước mắt con này thì là yêu thú cấp 2.

Trên đỉnh của đại Phật, hỏa diễm rừng rực cháy, ngọn lửa kia như muốn nuốt cả trời đất. Vừa rồi nó đã giết chết Ninh Tử Chấn và một vị trưởng lão của Thanh Thành Tiên môn. Ngay cả mười chín người liên thủ với nhau nhưng đối với tốc độ nhanh như tia chớp của nó thì căn bản chẳng có tác dụng gì. Lúc này hai mắt nó đang trừng mắt nhìn Lục Nguyên.

Nó vừa động, một dòng lửa bổ nhào về phía Lục Nguyên. Lúc này đây Lục Nguyên chỉ cảm thấy xung quanh nóng rực, trong mắt hắn lúc này chỉ là diễm hỏa vô biên. Tuy nhiên, như vậy thì có làm gì được ta, tay khẽ động Dưỡng Ngộ kiếm, như muốn chặt đứt móng vuốt của con yêu thú.

Pháp lực của con Hỏa yêu lân này mạnh hơn Lục Nguyên không ít, có lẽ cũng phải hơn cả Trường sinh lục trọng, nhưng rõ ràng chưa đạt đến Trường sinh thất trọng.

Quả là thế, Lục Nguyên nội tâm kiên định.

Yêu hỏa lân lại bắt đầu chuyển động, loại yêu thú này không thể nào có chiêu thức hoàn mỹ được, chiêu thức của nó chỉ là những động tác đơn giản mà thôi, tuy nhiên tốc độ của những chiêu thức này lại nhanh như tia chớp. Cái này có vẻ giống với chiêu thức của Nam Hải Tiên môn. Lục Nguyên ngược tay lại, ba ba mấy tiếng, Dưỡng Ngộ kiếm trong chớp mắt đã đâm ra hàng trăm kiếm.

Lúc ở Vô Sinh Di Cung, trong nháy mắt cũng chỉ luyện được nhanh nhất hai chục kiếm mà thôi.

Vậy mà hôm nay, lại có thể đâm ra trăm kiếm như vậy.

Thân hình của Hỏa yêu lân nhanh đến cực độ, lúc động đã biến mất thân hình vốn có mà chỉ nhìn thấy một đống lửa đang chuyển động mà thôi. Tốc độ như vậy khiến người ta căn bản không thể phản ứng kịp. Còn thanh trường kiếm của Lục Nguyên lúc tóe ra hàng trăm kiếm thì cũng đã mất đi thân kiếm, khiến người ta không thể nhìn rõ được.

Hiện tại, là đang so sánh về độ nhanh.

Những thứ khác đã không còn quan trọng nữa rồi.

Tốc độ của Yêu hỏa lân thật sự rất nhanh, Lục Nguyên cũng không khỏi chấn động, mình luyện được kiếm ý nhanh, thêm vào Bạch Đế kiếm đạo, hơn nữa còn cho Yêu hỏa lân Mộ chi kiếm ý, tốc độ của Yêu hỏa lân còn hơn cả mình, tốc độ nhanh như vậy quả thực khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.

Đây là loại sinh linh có tốc độ ra tay nhanh nhất mà mình từng gặp.

Yêu thú có huyết mạch của Kỳ lân này quả nhiên là không hề tầm thường.

Quanh người Lục Nguyên toàn là hỏa diễm lưu động, còn thân hình thật của nó thì biến mất trong đám hỏa diễm đó. Bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới thiêu cháy tất cả mọi thứ. Yêu hỏa lân dường như cũng hưng phấn, vừa rồi nó đấu với mười chín người kia, đều không hưng phấn như vậy.

Xem ra đối thủ cũng không mạnh.

Nuốt luôn người này nữa, thì sẽ làm cho mình càng trở nên mạnh hơn, nhanh hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc