HOA SƠN TIÊN MÔN

Sát nhân là vì chính nghĩa.

Vì cứu càng nhiều người, cho nên cần phải loại trừ kẻ ác.

Cái này gọi là trảm yêu trừ ma.

Sau khi giết sáu người này, Lục Nguyên mang kiếm rời khỏi, rất nhanh đụng phải một tu tiên giả trên đường, nên liền hỏi thăm tình hình Bắc Phong gần đây.

Nguyên nửa năm trước, cũng tức là lúc khi mình bị Đồng Bách Niên đuổi giết, Bắc Phong Chi Chủ Nguyên Nguyên Thượng Nhân biến mất một cách kỳ lạ. Tối hôm đó không phát sinh bất cứ một hiện tượng nào lạ thường. Nhưng sau đó Bắc Phong Chi Chủ liền biến mất. Và Bắc Phong cũng không xuất hiện bất cứ chuyện gì lạ.

Cứ như vậy, nửa năm qua không có sóng gió.

Sau khi trải qua nửa năm yên bình, Bắc Phong gần đây lại xảy ra náo nhiệt.

Một quốc không thể một ngày vô chủ. Bắc Phong đã nửa năm rồi không có chủ.

Hiện tại tuy là thái bình thịnh thế, nhưng Kiếm Khí Tông vẫn bị Kiếm Tông đè đầu cưỡi cổ. Kiếm Tông thậm chí còn muốn đoạt lấy Kiếm Khí Tông. Nếu như có chủ thì Kiếm Khí Tông còn có thể chống cự, nhưng bây giờ vô chủ, kết quả là trước đó không lâu, các trưởng lão đời thứ tám của Kiếm Khí Tông xuất vân tiên cảnh, rốt cuộc đã quyết định, muốn tuyển Bắc Phong Chi Chủ mới cho Bắc Phong.

Đương nhiên, chỉ là Bắc Phong Chi Chủ tạm thời.

Nếu như trong ba năm Nguyên Nguyên Thượng Nhân không có trở về, thì chữ tạm thời này coi như xóa bỏ.

Tuyển Bắc Phong Chi Chủ đương nhiên là đời thứ chín. Dù sao đời thứ tám cũng trên nguyên tắc mặc kệ sự đời, không có khả năng lại tiếp tục làm Bắc Phong Chi Chủ.

Nghe nói không lâu sau đó đã diễn ra cuộc tuyển chọn Bắc Phong Chi Chủ.

Quả nhiên là một mưu kế. Lục Nguyên trong nội tâm chấn động. Hiện tại, thực lực của mình trên cơ bản cũng đã đạt đến Kiếm tiên cấp. Trong số kiếm tiên của Bắc Phong, Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho là mạnh nhất. Phương Nho có tu vi Trường Sinh Thập Trọng, còn thứ hai thứ ba sẽ là Tư Mã Trường Bạch và Diệp Dương Dung. Hai người này đều có tu vi Trường Sinh Cửu Trọng. Tương đối mà nói thì Độc Cô Diệp và Sở Phi đều yếu hơn một chút.

Nếu Tư Mã Trường Bạch và Diệp Dương Dung hai người này tranh tài mà nói thì Tư Mã Trường Bạch phần thắng lớn hơn.

Hiện tại là tuyển Bắc Phong Chi Chủ tạm thời. Không hề nghi ngờ, Phương Nho là mạnh nhất.

Nhưng Lục Nguyên theo bản năng lại cảm giác được bên trong nhất định có mưu.

Đến lúc đó, Bắc Phong Chi Chủ đích thật chỉ có thể là Tư Mã Trường Bạch.

Nguyên Lăng Thượng Nhân đã dùng phương pháp này để đối phó với Bắc Phong.

Bắc Phong cũng không phải là dễ đối phó. Dù sao, đây cũng là một bộ phận của Hoa Sơn. Hoa Sơn vẫn còn lão ngoan đồng. Ngươi muốn hủy diệt Bắc Phong là hoàn toàn không có khả năng. Mà Nguyên Lăng tuyển chỉ là Bắc Phong Chi Chủ tạm thời, để có thể khống chế Bắc Phong. Đây cũng chính là một phần quan trọng trong kế hoạch của Tư Mã Trường Bạch.

Sau khi nghĩ thông suốt, Lục Nguyên nội tâm đại chấn, muốn lập tức quay trở lại Bắc Phong.

Nhất định không thể để cho Tư Mã Trường Bạch lên làm Bắc Phong Chi Chủ.

Lục Nguyên cáo biệt người đã thông báo cho mình tình huống ở Bắc Phong, ngự khởi một đạo kiếm quang nhắm hướng Bắc Phong mà đến. Điều này khiến cho vị tu tiên giả kia âm thầm hâm mộ. Ngự sử phi kiếm, đây chính là luyện thể Trường Sinh Bát Trọng mới có. Không tưởng được người trẻ tuổi này lại có thể dùng ngự sử phi kiếm.

Lại nói Lục Nguyên ngự trên ánh sáng đạo kiếm quang xông vào chính giữa mây xanh.

Thái Hồ cách Bắc Phong chỉ có một đoạn. Khoảng cách này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ mất vài ngày thời gian.

Đang trong lúc phi hành, Lục Nguyên phát hiện có người theo dõi mình. Tốc độ ngự kiếm của mình, đặc biệt là có thể dùng Bạch Đế kiếm đạo trong thời gian ngắn hạn, chỉ là Bạch Đế kiếm đạo không có khả năng dùng một lần, rất dễ tiêu hao pháp lực. Có người đang theo dõi hắn. Lục Nguyên sau mấy lần nhìn về phía sau, liền phát hiện đang theo dõi mình không phải chỉ là một hai nhóm mà là rất nhiều.

Bắc Lăng Sơn có thế lực cũng rất lớn. Nguyên Lăng Thượng Nhân lăn lộn lâu như vậy, muốn tìm tung tích của Lục Nguyên cũng không phải chuyện khó khăn. Lý Nguyên Bạch cũng vậy mà Yến Thương Thiên cũng thế. Yến Thương Thiên bản thân cũng không tránh được.

Lục Nguyên cảm giác mình tựa hồ đối với truy tung và phản truy tung cũng có chút ấn tượng.

Vỗ đầu một cái, hắn thiếu chút nữa đã quên mất. Trong Vạn Độc Động, khi xem qua bốn mươi mốt quyển sách kia, trong đó có một bản tựa hồ ghi lại cách để theo dõi, lập tức ở chính giữa đám mây trắng tìm cho mình một vị trí ẩn núp. Kiếm quang màu trắng của mình hoàn toàn tương quan với mây trắng.

Quyển sách này có tên là "Kiếm Ưng tâm đắc". Chính là ngoại hiệu đời thứ bảy của một người. Vị Kiếm Ưng này trong quá trình theo dõi và bị theo dõi đã sáng chế ra. Người này đối với thuật theo dõi của mình cực kỳ tự ngạo. Ông ta đã đem hết thảy những tâm đắc cùng với lĩnh ngộ kiếm ý của mình ghi lại phía sau. Còn đầu tiên chính là chi thuật truy tung và phản truy tung.

"Truy tung và phản truy tung vốn là một thể". Câu đâu tiên của quyển sách đã nói như vậy.

- Thuật truy tung bao gồm xem xét dấu vết, ngửi vị, nhìn xa, nghe gió, và truy thần.

- Trước tiên nói về việc xem xét dấu vết. Ngự kiếm bay qua bầu trời. Chính giữa bầu trời có một số loạn lưu, loạn thạch chồng chất. Tầng mây này một khi bị ngự kiếm của người đi qua, thì để lại đủ loại dấu vết. Nếu như là người cao minh, chỉ cần liếc nhìn sang, thì có thể thấy được thời gian trải qua bao lâu và phương hướng nào.

- Tiếp đến là ngửi vị. Lỗ chân lông trên cơ thể người có thể phát ra đủ loại mùi. Thời gian lâu không tiêu tan, lưu lại trong gió. Trừ phi đúng lúc có gió thổi qua, bằng không thì rất dễ dàng bị cao thủ theo dõi.

- Nói đến nhìn xa, trong tu tiên giới có đủ loại bí pháp. Có thể dựa vào một chút cảm ứng. Nếu có tóc hoặc quần áo trong tay, chỉ cần khoảng cách đừng quá xa thì có thể bằng quan trắc để nhận ra chỗ ở của người. Đây chính là bí pháp nhìn xa. Nói đến nghe gió, chỉ có thể đuổi đến gần thì mới có tác dụng. Cao thủ trong tu tiên giới, có thể theo dõi bằng hai lỗ tai. Nghe được tiếng gió trong phạm vi hơn mười dặm là có thể tìm được đối thủ. Truy thần chính là khi ngươi bay qua chỗ nào thì sẽ lưu lại một chút dấu vết của thần hồn. Đụng phải cao thủ thì có thể mượn thần truy thần, tìm được phương hướng của ngươi.

Lục Nguyên xem qua tâm đắc truy tung của vị tiền bối này không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Vốn bên trong truy tung và phản truy tung có nhiều môn đạo như thế. Quả nhiên là thuật nghiệp chuyên tấn công. Chỉ sợ Yến tổ sư căn bản cũng không hiểu được những môn đạo này.

Khi cảm giác được có người đang theo dõi mình thì chỉ có thể dùng môn đạo này.

Chi thuật truy tung và phản truy tung cũng không phải nhất thời có thể học được. Nhưng có thể học được một chút thủ đoạn thì vô cùng tốt cho việc mình chạy đến Bắc Phong.

Lục Nguyên lật kiếm qua lại. Kiếm quang càng tăng lên rất nhiều. Dưới ánh sáng đáng sợ của kiếm quang, công kích của đối thủ liền lộ ra. Các trưởng lão của Bắc Lăng Sơn còn muốn vùng vẫy giẫy chết, nhưng Lục Nguyên nào cho bọn họ cơ hội, trực tiếp giết chết.

Tay khẽ động, một kiếm xuống dưới, năm cái đầu người bay lên.

Lại chuyển tay hóa một mảnh kiếm quang. Kiếm thu về trong vỏ.

Trong khoảng thời gian ngắn, rõ ràng cảm giác được người của Bắc Lăng Sơn theo dõi. Mà sau khi học được pháp môn truy tung và phản truy tung, Lục Nguyên phát hiện mình không ngờ lại có thể ứng phó thành thạo được.

Đồng thời, Lục Nguyên cũng phát hiện đối phương theo dõi tổ chức có chút mất trật tự.

Đơn giản mà nói, rất không chuyên nghiệp. Hơn nữa, tổ chức có chút vấn đề.

Đã không chuyên nghiệp, mà có một tổ đang theo dõi mình cách đó không xa lại không phát hiện ra mình. Lục Nguyên tất nhiên không ngại tu tiên giới chính đạo. Vì dân thiên hạ đến trảm yêu trừ man. Cho nên đã bay tới chỗ năm người kia.

Tổ năm người kia rõ ràng là không kịp phản ứng. Đã đuổi theo Lục Nguyên từ rất xa, kết quả Lục Nguyên lại hiện ra trước mặt bọn họ.

Kết quả ai cũng biết.

Năm người này tất nhiên là chết dưới thân kiếm của Lục Nguyên.

Lục Nguyên hiện tại cũng cảm thấy kỳ quái. Đối phương rất có thể biết tổ chức mất trật tự. Nếu như là người của Nguyên Lăng Thượng Nhân, nghe nói Nguyên Lăng Thượng Nhân đều là nhân tài. Với thủ đoạn của Nguyên Lăng Thượng Nhân thì không nên như thế. Tổ chức như vậy chỉ có thể nói lên một khả năng, nửa năm trước Nguyên Nguyên Thượng Nhân biến mất, nhưng Nguyên Lăng Thượng Nhân cũng không thấy đâu. Có khả năng y cũng mất tích theo. Kết quả, tổ chức Bắc Lăng Sơn hỗn loạn, truy đuổi mình mà lại mất trật tự như vậy.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân và Nguyên Lăng Thượng Nhân hai người tranh đấu, cũng không biết ai đã chiếm được thế thượng phong.

Nhưng măc kệ.

Hiện tại, quan trọng nhất là phải tăng tốc chạy tới Bắc Phong.

Oanh!

Một đạo cự đại thiểm điện đột nhiên oanh tới, chỉ một lát sau truyền đến tiếng sấm tựa hồ như trời đất bị bổ ra làm đôi. Còn chưa kịp phản ứng thì hạt mưa rớt xuống so với hạt đậu nành còn to hơn. Hạt mưa xuyên qua cành lá rớt xuống mặt đất, ngàn vạn hạt mưa giữa đất trời dệt thành màn mưa.

Mưa gió đầy trời, tiếng gió tiếng mưa, tiếng sấm, tiếng sóng đan thành một mảnh.

Mưa rào chạm đất, cát phi tung tóe. Cây cối dưới cơn mưa rào to lớn lay động không ngừng.

Lục Nguyên nhìn thấy bầu trời như vậy thì biết hiện tại không thể bay.

Kiếm quang màu trắng của hắn, trong màn đêm mưa to gió lớn như thế này, thật sự là dễ khiến người khác chú ý. Không còn cách nào khác, Lục Nguyên chỉ có thể thu xuống kiếm quang, hướng một sơn cốc đi đến. Việc đến Bắc Phong tuy rằng rất gấp, nhưng cũng không nên để cho người của Bắc Lăng Sơn đuổi theo.

Người của Bắc Lăng Sơn đuổi theo mình, tuyệt đối còn có nhân vật thực lực cao hơn mình.

Hạ xuống giữa sơn cốc, vừa mới dẫm lên mặt đất thì liền nghe cách đó không xa những thanh âm đan liên tiếp vào nhau. Hiển nhiên là có người giao thủ. Lục Nguyên không khỏi tập trung tư tưởng lắng nghe. Người giao thủ ở phía đông, cách nơi này ước chừng hơn mười dặm. Trong cơn mưa to gió lớn như thế này thì rất khó nghe rõ. Nơi này cách Bắc Phong không xa. Đến nhìn kỹ rồi hãy nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Lục Nguyên lập tức bay thẳng đi. Bởi vì kiếm quang của ngự kiếm trong đêm mưa gió hiện lên quá rõ ràng. Cho nên trực tiếp bay đi cũng không dùng ngự kiếm.

Đến nơi, hắn thấy người đang giao thủ có ba người. Chỉ là một người trong đó chính là sư thúc của mình Phương Nho. Sư thúc Phương Nho hiện tại tương đối chật vật. Cánh tay phải tay trái đều có vết máu, quần áo rách rưới. Trong tay một thanh Hạo Nhiên linh kiếm vung vẩy, hướng về đối phương mà đến.

Nhưng sư thúc Phương Nho thực lực hiện tại hiển nhiên không phải là Trường Sinh Thập Trọng. Hiện tại ông ta thi triển chiến lực, tối đa là Trường Sinh Lục Trọng, Thất Trọng mà thôi.

Trường Sinh Thập Trọng so với Trường Sinh Lục Trọng, Thất Trọng mạnh vô cùng.

Trúng độc!

Lục Nguyên nhìn sang, phát hiện sư thúc Phương Nho làn da chính giữa có màu đỏ chuyển động. Quả nhiên là trúng độc. Nhưng độc tố thiên hạ tuy rất nhiều, nhưng độc dược so với Trường Sinh Thập Trọng sư thúc Phương Nho thì thật chẳng thấm vào đâu. Lục Nguyên nhìn sang hai người đang giao thủ với sư thúc Phương Nho.

Hai người này vừa ốm vừa cao. Một người trong đó cười ha hả:

- Phương Nho, ngươi nghĩ ngươi là Trường Sinh Thập Trọng thì giỏi lắm sao? Chúng ta đã dụng kỳ độc của Thất Sát Tinh Tú Hải, gọi là Thất Sát Tinh Tú Độc. Thất Sát Tinh Tú Độc được chia làm bảy vị vạn độc chi độc, theo thứ tự là Thiên Xu độc, Thiên Tuyền độc, Thiên Cơ độc, Thiên Quyền độc, Ngọc Hành độc, Khai Dương độc, Diêu Quang độc. Bảy hỗn hợp độc tố này trộn chung một chỗ. Vô luận là lấy ra loại nào cũng có thể khiến cho tu tiên giới rung động. Bảy chủng loại xuất hiện thì đại đạo cảnh cũng phải ngã. Ngươi nếu có thể phát huy được lực sát thương thì mới là kỳ quái.

Tên còn lại cũng cười nói:

- Đúng vậy! Phương Nho, ngươi nếu có thể thắng được Trích Tinh Tử, Trích Nguyệt Khách hai người chúng ta thì chúng ta sẽ phục vụ hàng ngày cho ngươi ngay.

Hai người này nguyên là người của Thất Sát Tinh Tú Hải, cũng không phải là nhân vật cấp kiếm tiên, chỉ là tu tiên giả Trường Sinh Thất Trọng. Tuy nhiên, chúng có mang theo trấn phái kỳ độc của Thất Sát Tinh Tú Hải, cho nên mới dám động thủ đối với Phương Nho.

Kỳ độc của Thất Sát Tinh Tú Hải này tồn lượng cực nhỏ.

Phương Nho lại khẽ động, đón đỡ một kiếm của Trích Tinh Tử. Nhưng khi đỡ nhát kiếm này, trên thân kiếm lại xuất hiện một vòng lục quang quỷ dị. Hiển nhiên là một loại độc tố. Hạo Nhiên linh kiếm của Phương Nho, vốn giống với Dưỡng Ngô kiếm của Lục Nguyên, đều là chính khí chi kiếm, nhưng hiện tại cũng bị ô nhiễm tà khí. Phương Nho phun ra một ngụm huyết:

- Thất Sát Tinh Tú độc quả nhiên là lợi hại. Nhưng cho dù có Thất Sát Tinh Tú độc thì muốn Phương mỗ ta trúng độc cũng không phải là chuyện dễ dàng. Các ngươi làm sao làm được?

Trích Tinh Tử cười ha hả:

- Bí mật trong đó không cần cho ngươi biết. Ngươi chỉ cần chết đi là xong.

Độc rất hữu dụng nhưng độc cũng không phải là vạn năng. Phương Nho sở dĩ trúng độc là bởi vì một năm trước, chúng đã dụng thủ đoạn cực kỳ bí mật, bắt đầu hạ độc Phương Nho với Thiên Xu độc, sau đó là đến Thiên Cơ độc. Hiện tại, mượn tiếng sấm hạ Thiên Quyền độc, mượn trời mưa hạ Ngọc Hành độc. Khi giao thủ thì hạ Thiên Dương Độc. Cuối cùng ngũ độc hợp nhất. Nếu như không phải dùng đến thân tín của Phương Nho bỏ độc làm đường dẫn thì bốn độc sau này cũng khó có thể phóng ra.

Trích Tinh Tử cùng Trích Nguyệt Khách hai người nhận được mệnh lệnh là phải giết chết Phương Nho bằng thuốc độc.

Trích Tinh Tử và Trích Nguyệt Khách hai người đã phát động công kích. Chẳng những dùng phi kiếm công kích, hơn nữa trong thời điểm công kích còn đánh ra đủ loại độc tố. Hiện tại Phương Nho toàn thân trúng độc không biết bao nhiêu, vừa đỏ vừa xanh trông rất cổ quái. Phương Nho âm thầm thở dài, sợ rằng rồi mình cũng chết ở nơi này.

Không!

Mình không thể chết!

Phương Nho lại càng chống đỡ.

Nhân sinh của Phương Nho với những kiếm tiên khác có vài phần bất đồng.

Khi Phương Nho còn trẻ, phóng túng vô cùng, hoàn toàn khác với bây giờ. Khi đó Phương Nho hết sức lông bông. Nhưng có một lần, bởi vì lầm giao kết với bọn ma đạo, không nhìn thấy chân diện của y, mà sư phụ của ông ta phải chết trong tay ma đạo. Phương Nho cũng là nhờ sư phụ trước khi chết dùng hết lực mà cứu thoát.

Bình luận

Truyện đang đọc