HOA SƠN TIÊN MÔN

Tiệm gạo Hoa thị chính là một trong các cơ sở ngầm của Hoa Sơn Tiên Môn tại đây.

Hoa Sơn Tiên Môn thống trị Đại Tấn quốc, ở các nơi đều bày ra cơ sở ngầm.

Lúc này hậu viện tiệm gạo Hoa thị tụ tập người Hoa Sơn Bắc phong, người Hoa Sơn Nam phong.

Hoa Sơn Bắc phong thì đương nhiên không cần nói, đệ cửu đại Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi dẫn theo tám vị đệ thập đại đệ tử chân truyền, một hàng tổng cộng chín người.

Người Hoa Sơn Nam phong thì cũng không phải không có người quen, là do đệ cửu đại Phi Nhạn Kiếm Tiên Cố Phi, mang theo bảy đệ thập đại đệ tử chân truyền, một hàng bảy người.

Đội ngũ hai phong không có ân oán to lớn gì, chẳng qua người kiếm tông bình thường kiêu ngạo chút, tự kiêu chút, không phải không thể nhịn. Nói cụ thể là Bắc phong Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi, Nam phong Phi Nhạn Kiếm Tiên Cố Phi, hai vị này có ân oán. Hai người ngoại hiệu đều có chữ "phi", tên cũng một chữ "phi", kiếm pháp một người là Phi Thiên kiếm pháp, một người là Phi Nhạn kiếm pháp, đều thiên hướng nhẹ nhàng uyển chuyển. Có thể nói họ sớm bởi vì điều này là so sánh, bình thường quan hệ khá xấu.

Không ngờ Bắc phong phái ra Sở Phi.

Nam phong thì phái Cố Phi.

Thật là chuyện quá sức buồn cười.

Đương nhiên dù nói rất buồn cười nhưng hai người tốt xấu là tiền bối kiếm tiên đệ cửu đại, ở trước mặt mười mấy hậu bối họ phải lo mặt mũi tiền bối chứ, không khả năng vung tay đánh.

- A, đây chẳng phải là Sở Phi sư đệ ư?

- Đây không phải là Cố Phi sư đệ sao?

Hai người đều gọi đối phương là sư đệ, tuyệt đối không chịu chút thiệt thòi về mặt này.

- Không ngờ Sở Phi sư đệ bị phái chấp hành nhiệm vụ này.

- Đúng thế, cũng không ngờ là Cố Phi sư đệ người làm nhiệm vụ này.

Quan hệ hai vị cực xấu đang làm bộ làm tịch.

Cố Phi nói:

- Đúng rồi, Sở Phi sư đệ, nghe nói phong của các người trong đệ thập đại ra một tinh anh kiếm thuật Lục Nguyên, một chiêu liền đánh bại Cố Mê đệ tử của ta.

Sở Phi nói:

- Đâu có đâu có, Lục Nguyên kiếm thuật chỉ không tệ chút thôi, là may mắn mới thắng được Cố Mê sư điệt một chiêu. Ăn may ăn may.

……….

Sở Phi và Cố Phi, hai vị kiếm tiên tiền bối đều đang giả bộ cười cợt, làm bộ làm tịch bắt chuyện vài câu. Tám đệ tử chân truyền Bắc phong, bảy đệ tử chân truyền Nam phong thì không có chuyện gì để nói. Họ chỉ hỏi một câu ai là Lục Nguyên, đối với người có thể một chiêu đánh bại Cố Mê, đệ tử chân truyền Nam phong rất chú ý.

Dù sao kiếm pháp của Cố Mê không tệ, hơn nữa lúc giao đấu là trong mưa, có thể nói gã chiếm hết thiên thời địa lợi, kết quả vậy mà còn thua.

Điều này chứng minh Lục Nguyên Bắc phong kiếm thuật chắc rất khá, dáng giá người Nam phong bọn họ chú ý chút.

Tuy họ luôn xem thường kiếm pháp Bắc phong nhưng Lục Nguyên này đáng giá họ chú trọng.

Lập tức chưởng quỹ tiệm gạo Hoa thị đã chuẩn bị tốt tiệc rượu. Tiệc rượu lần này gồm hai mươi tám món. Tây hồ cá giấm chua, bạch thiêu hoàng áp bảo, ma bà đậu ngũ, ngũ hương tương thịt bò, sườn nướng tỏi, tỏi giã thịt luộc, trứng chiên ớt, hổ bì thanh tiêu, cộng thêm hai món canh ngon miệng.

Đúng là một bàn mỹ thực.

Đương nhiên đa số tu tiên giả đối với mỹ thực không mấy hứng thú, càng đừng nói sắp trảm yêu trừ ma, mọi người chỉ ăn vài miếng cho có.

Nhưng mà, có ngoại lệ.

Ngoại lệ đó tất nhiên là Lục Nguyên.

Lục Nguyên mặc kệ tất cả, chính mình ăn no đã. Một là đồ ăn ngon hai là rượu ngon, giờ không ăn cho đã thì chẳng phải là lãng phí ư? Mấy người khác chỉ nếm vài ngụm, Lục Nguyên thì mất hết hình tượng ăn lấy ăn để. Đặc biệt là ngũ hương tương thịt bò, hắn xuất thân Đông Dã huyện thật ra cách Đông Lục huyện không bao xa. Lúc nhỏ có nghe danh tiếng ngũ hương tương thịt bò rồi mà chưa từng ăn, giờ coi như được nếm thử. Ngũ hương tương thịt bò mùi thịt không tệ, thịt bò mềm vào miệng liền tan, theo chuyên gia mỹ thực như hắn phán đoán thì đây tuyệt đối là thịt bê chưa đến một năm, nếu không thì không mềm được như vậy.

Nếu không thì thịt bò sẽ không mềm đến thế.

Đúng rồi, Tây Hồ cá giấm chua làm cũng không tệ.

Đáng tiếc rượu kém chút, không có rượu ngon.

Lục Nguyên không coi ai ra gì ăn ngốn nghiến, khiến đám tu tiên giả bên cạnh nhìn ngây ngẩn. Hai tên Diệp Phương, Diệp Viên thầm buồn bực, bọn họ cũng muốn mồm to ăn, nhưng trước mặt người kjhacs phải giữ hình tượng. Dù sao muốn tiêu sái như lục sư huynh thật là quá khó khăn.

Cố Mê cũng trợn tròn mắt, gã thua vào tay kẻ tham ăn như vậy, nhìn ngược nhìn xuôi đều là không thể nào. Gã cố gắng mỗi ngày luyện kiếm, kết quả thua tên tham ăn, còn là chỉ đón sáu chiêu, tới chiêu thứ bảy liền thua, làm sao chịu nổi, làm sao chịu nổi hở trời.

Đương nhiên nếu Cố Mê biết thời gian mỗi ngày Lục Nguyên luyện kiếm ít đến đáng thương thì chắc sẽ càng chịu không nổi, khóc ròng.

Nhiều người nhìn chằm chằm mà Lục Nguyên vẫn không để ý, vẫn ăn ngấu nghiến.

……….

Hoa Sơn Bắc phong.

Lúc này sấm sét ầm ầm.

*Oành!*

Lại là một tiếng sét vang lên.

Sét nổ tung chiếu sáng cảnh sắc bên dưới, cùng chiếu sáng thư phòng của Nguyên Nguyên Thượng Nhân, chiếu sáng treo trên vách tường rồng bay phượng múa hai chữ "hài hòa". Lúc này Nguyên Nguyên Thượng Nhân đang viết chữ, đứng một bên có trong Hoa Sơn lục kiếm tiên Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân tay cầm bút lông, trong tiếng sấm ầm ầm lão viết viết xuống tờ giấy trắng tinh một chuỗi chữ như long xà bò. Diệp Dương Dung ở một bên nhìn, pjhast hiện hàng chữ đó là "Kinh lôi chấn thì xà hóa long".

Nguyên Nguyên Thượng Nhân dừng bút, nói:

- Tám đệ tử chân truyền Bắc phong chúng ta trước kia chưa từng đối phó yêu ma dưới đất. Nhưng yêu ma dưới đất là đối thủ chân chính của ngũ đại tiên môn chúng ta, dù thế nào cũng phải đối mặt. Lần này chúng đụng phải rèn luyện, là rắn hay rồng, là kinh lôi chấn thì xà hóa long, hay kinh lôi chấn thì xà hóa trùng, tất cả phải xem chính bọn chúng.

Diệp Dương Dung mỉm cười, trên khuôn mặt tròn trĩnh đầy thịt mỡ, cười liền giống như gã thương nhân.

Gã nói:

- Ta xem ra không chỉ như thế. Đông Lục huyện đó là chỗ giao giới Bắc phong ta và Nam phong. Nam phong sẽ phái người ra, chắc chắn giống như chúng ta phái một trưởng lão dẫn chút đệ tử chân truyền. Nam phong là một trong hai phong kiếm tông. Người Nam phong luôn hiếu chiến, ta thấy ý định của ngươi là muốn đệ tử chân truyền Bắc phong ta cùng đệ tử chân truyền Nam phong so đấu một lần, xem coi bên nào càng ghê gớm hơn.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân chắp tay sau lưng, nói:

- Bùa hộ mệnh phòng thân không còn bao lâu, đệ thập đại Bắc phong chúng ta hơi yếu, phải để chúng thấy đệ tử chân truyền phong khác, sau này khiến chúng cố gắng hơn chút.

- Đạo hài hòa là phải khiến chúng hiểu có ngoại địch rất cường đại bên ngoài, thế thì nội bộ tất nhiên dễ dàng hài hòa.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân cười cười chỉ vào hai chữ hài hòa treo trên vách tường.

Đông Bình tỉnh, Đông Đạo phủ, Đông Lục huyện.

Gần đây mưa to tầm tã, người ta không muốn đi ra ngoài, ngay cả bộ khoái trong huyện nha cũng không muốn. Nhưng gần đây huyện liên tục có vụ án mười mấy người mất tích, khiến đám bộ khoái không thể không hành động.

- Ngày đáng ghét thật!

Một bộ khoái hùng hổ nói:

- Thời tiết như vậy còn xảy ra vụ án mười mấy người mất tích, xui quá là xui!

Một bộ khoái khác nói:

- Đại ca, vụ án một hơi mất tích mười mấy người không giống việc con người làm, ngươi nói có phải là yêu ma không?

Bộ đầu bị gọi là đại ca nhún vai nói:

- Chúng ta đã sớm bao lên trên, đang chờ mặt trên sai người xuống. Bây giờ chúng tra chỉ là làm việc theo phép thôi.

Trong mưa to, tiệm gạo Hoa thị.

Hậu viện Vũ Đả Phi Hoa kiếm pháp.

Nha hoan đã thu dọn, bưng xuống chén đĩa, lại có nha hoàn thanh tú bưng lên chè xanh. Mọi người ăn uống no đủ, có thể bàn việc rồi. Tuy nói cửu đại trưởng lão Bắc phong Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi và cửu đại trưởng lão Nam phong Phi Nhạn Kiếm Tiên Cố Phi có mâu thuẫn khá lớn.

Nhưng mâu thuẫn về mâu thuẫn, cuối cùng vẫn là một môn phái. Dù là Sở Phi hay Cố Phi, hai người đều biết đạo lý lớn, không phải người biết chuyện thì không khả năng tại Bắc phong, Nam phong leo cao như vậy. Tu tiên đại phái giao trách nhiệm cho người thì thực lực là chỉ tiêu quan trọng, nhưng về mặt khác như năng lực lãnh đạo, năng lực phối hợp đều cần khảo sát. Thậm chí có lúc năng lực lãnh đạo, năng lực phối hợp trên cả sức chiến đấu cá nhất. Chỉ luôn biết giết giết giết giết giết không khả năng chân chính giết ra một môn phái khổng lồ.

Tại tu tiên giới lưu truyền một câu thế này: Thế sự hiểu rõ là tu vi, nhân tình tạo đời tất kiếm thuật.

Chuyện thế gian, quan hệ nhân tình, mấy thứ này quan trọng như là kiếm thuật vậy.

Bây giờ nếu hai người Sở Phi, Cố Phi làm lớn chuyện thì sợ rằng tới lúc đó ngư ông đắc lợi chính là Nguyệt Ma Môn, sẽ khiến yêu ma dưới đất cười chết.

Bây giờ tới lúc chấp hành nhiệm vụ rồi.

- Lần này đi ra chỉ là môn phái nhỏ yêu ma dưới đất Nguyệt Ma Môn, không phải chuyện quá lớn.

Sở Phi nói:

- Việc này không tính chuyện lớn, nên chủ yếu là khiến các ngươi rèn luyện. Nay đã tra rõ, tại thị trấn có năm con đường đi hướng lòng đất, tới lúc đó các ngươi có thể chia đội tiến vào điều tra.

- Nhưng mỗi người phải lấy một bùa hộ mệnh phòng thân theo.

Sở Phi nói:

- Bùa hộ mệnh phòng thân này khi các ngươi gặp nguy hiểm sẽ phòng ngự một đoạn thời gian, ta và Cố sư thúc của các ngươi có thể cảm giác được. Ta và Cố sư thúc các ngươi là kiếm tiên nổi danh về tốc độ, trăm dặm ngự kiếm lập tức đuổi kịp, có thể bảo vệ các ngươi thoát thân, không đến mức bỏ mạng bên trong.

Lần này là muốn các đệ tử chân truyền môn hạ học hỏi kinh nghiệm, giao đấu với yêu ma dưới đất. Không trải qua mưa gió, cuối cùng không trưởng thành cây to được, việc này là dĩ nhiên.

Nhưng mỗi một đệ tử chân truyền đều là vất vả cực khổ lắm mới bồi dưỡng ra, bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, muốn bồi dưỡng một cái không phải chuyện dễ.

Vậy nên có thể không hao tổn thì cố gắng tránh cho.

Đây là cách tiên môn bồi dưỡng đệ tử tinh anh.

Giống như môn phái ma đạo thì đơn giản rất nhiều. Tàn sát lẫn nhau, không để ý bất cứ nhiệm vụ nào, chỉ cần ngươi sống sót thì ngươi chính là cường giả. Nếu ngươi chết thì ngươi là kẻ yếu. Kẻ có thể sống sót tuyệt đối cường đại, nhưng cách đào thải đó quá mức tàn khốc.

Vậy nên ban đầu khi xuống núi thì Nguyên Nguyên Thượng Nhân đã lấy mười mấy bùa hộ mệnh phòng thân giao cho Sở Phi. Bây giờ Sở Phi đem những bùa hộ mệnh phòng thân chia ra. Bên cửu đại trưởng lão Nam phong Cố Phi cũng phát ra mười mấy cái bùa hộ mệnh phòng thân.

Lục Nguyên nhận lấy bùa hộ mệnh phòng thân. Bùa hộ mệnh phòng thân này cỡ nửa bàn tay, màu xanh biếc, bên trên khắc chữ "hộ" rất to. Tuy tu tiên giới chủ yếu là kiếm thuật nhưng có một số không đi con đường bình thường kiểu như phù chú sư. Ví dụ triều đình Đại Tấn cung dưỡng không ít phù chú sư, có thể dùng phù chú phong lại thế giới dưới đất và con đường đi thông nó.

Trừ điều đó ra phù chú sư còn có thể chế tác phù chú, ví dụ như loại bùa hộ mệnh.

Lúc này đã điều tra rõ, tổng cộng năm lối vào thông hướng thế giới dưới đất, nên tiếp theo sẽ do Nam phong, Bắc phong tổng cộng mười lăm đệ tử chân truyền tự tổ đội tiến lên đối phó yêu ma dưới đất. Mười lăm đệ tử chân truyền không phải cưỡng ép tổ đội mà khiến đám người tự do lập đội. Dù sao quan hệ tốt thì phối hợp sẽ tốt hơn chút.

Đám đệ tử chân truyền lập tức xuất phát.

Tất nhiên trong tiệm gạo Hoa thị còn ngồi hai cửu đại kiếm tiên Sở Phi, Cố Phi. Hai vị này ngồi tại chỗ không động đậy, một khi cảm ứng đệ tử nào gặp nguy thì lập tức ngự kiếm đi ngay.

Cố Phi nhìn hướng Sở Phi, nói:

- Sở sư đệ, chúng ta ngồi ở đây cũng buồn, không bằng vầy đi, chúng ta đánh đổ một ván, xem xem lần này đệ tử của chúng ta rốt cuộc bên nào biểu hiện tốt chút.

Sở Phi gật đầu đáp:

- Cố sư đệ nói cũng được, giờ cá cược một trận đi.

Người ta đã tới cửa khiêu khích, không đánh trả sao được. Lần này phải xem biểu hiện của Lục Nguyên rồi. Mang theo tám vị đệ tử chân truyền chỉ Lục Nguyên là yêu nghiệt nhất, đệ tử chân truyền khác kém xa.

Sở Phi phát hiện càng nhìn đệ tử Lục Nguyên thì càng vừa mắt.

………..

Thế giới dưới đất, sắp đi đến thế giới dưới đất rồi.

Lục Nguyên bất giác nổi lên hứng thú.

Tuy lúc trước ở Quảng Diệp sơn Đông Dã huyện cách chỗ này không xa hắn có giết một con Tu La luyện khí kỳ đệ lục tầng, nhưng hắn chưa từng đến thế giới dưới đất. Từ khi tham gia vào Hoa Sơn Tiên Môn không lâu sau ngày nào cũng nhận giáo dục miêu tả thế giới dưới đất, nhưng đó giờ hắn chưa từng thấy, hôm nay coi như có thể kiến thức thế giới dưới đất rồi, trong lòng bất giác có chút hưng phấn.

Đồn rằng thế giới dưới đất tràn đầy lạ lùng, vô cùng nguy hiểm, mình có thể mở mang tầm mắt.

Hai người bên cạnh hắn tất nhiên là Diệp Phương và Diệp Viên. Bình thường quan hệ ba người không tệ, bây giờ tất nhiên cùng tổ đội. Nhưng Diệp Phương, Diệp Viên không bình tĩnh như Lục Nguyên, họ đang kích động xen lẫn sợ hãi, dù sao hai người không từng đụng đến thế giới dưới đất, không từng đấu với thế giới yêu ma dưới đất, căng thẳng là đương nhiên.

Ba người Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên đã đến trước một miếu sơn thần. Vào miếu sơn thần chỉ thấy trong miếu thờ sau lưng tượng phật có cái hố đen rất to. Hố đen này không tỏa ra ánh sáng lắm, kéo dài xuống lòng đất, bên dưới chính là thế giới dưới đất.

- Được rồi, vào thôi.

Lục Nguyên là người thứ nhất tiến vào thế giới dưới đất. Lúc đi vào tay hắn cầm ngọn đuốc, thế giới dưới đất tối đen như mực, yêu ma dưới đất đa số có thể nhìn thấy vật trong bóng tối nhưng tu tiên giả thì không được, ở trong bóng đen thấy không rõ ràng, phải cầm cây đuốc tiến vào.

Diệp Phương và Diệp Viên cũng lần lượt nhảy xuống.

Rốt cuộc bắt đầu bước đầu tiên vào thế giới dưới đất.

Sắp tiến vào địa vực u ám, thế giới yêu ma.

Đây là một đường hầm âm u, ánh sáng ngọn đuốc mờ ảo chiếu sáng vách tường bên cạnh. Lục Nguyên đi tới gần mũi dán sát vào ngửi, đây là đất mới đaoà không lâu. Tại Hoa Sơn Tiên Môn phải học rất nhiều thứ, không chỉ là công pháp và kiếm thuật, còn có các loại kiến thức về thế giới dưới đất.

Thế giới dưới đất vô cùng nguy hiểm, những thứ này là nhất định phải dạy, nếu không thì rất dễ chết tại thế giới dưới đất.

Mới rồi Lục Nguyên cẩn thận xem xét, phát hiện chỗ này đều là đất mới, biểu hiện đào không bao lâu. Đường hầm hướng xuống lòng đất hiển nhiên mới được đào ra không lâu. Tiếp tục đi xuống thì phát hiện đường hầm không rộng lắm, có thể chứa bốn, năm người sóng vai đi. Độ cao đường hầm cỡ hai người, ai kêu chiều cao của yêu ma dưới đất hơn nhân loại bình thường rất nhiều, tất nhiên phải đào đường hầm cao chút.

Đường hầm đi hướng lòng đất là sườn dốc chậm rãi nghiêng xuống.

Ba người Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên tiếp tục đi xuống.

Đi không biết qua bao lâu, đằng trước vẫn là tối đen như mực.

Lúc này, phía trước đột nhiên vang giọng cười khặc khặc quái dị:

- Thú vị, thú vị. Tiểu bối Hoa Sơn Tiên Môn lại dám xâm nhập lãnh địa Nguyệt Ma Môn ta, thật là muốn tìm chết mà. Thế thì, ngoan ngoãn chịu chết đi!

Trong bóng tối dần đi ra một yêu ma khá cao.

Yêu ma đó toàn thân đen thui, làn da như có tầng xác cứng mọc đầy vảy, đầu có hai cái sừng nhọn, bộ dạng khá giống nhân loại nhưng lớn hơn con người nhiều, cơ bản là gấp rưỡi con người. Chỗ khớp xương đều có mũi nhọn hoắc như là đao kiếm, lóe tia sáng lạnh, thoạt trông còn sắc bén hơn đao kiếm bình thường, chỉ sợ nhanh hơn phi kiếm.

Tu La!

Quái vật dưới đất Tu La!

Hơn nữa Lục Nguyên cảm giác ra con Tu La này có thực lực khá mạnh, mạnh hơn nhiều so với lần trước tại Đông Dã huyện hắn gặp con kia, chắc là pháp lực cỡ luyện khí kỳ đệ thất tầng ngự khí lăng thể. Lục Nguyên lập tức cảm giác ra pháp lực của đối phương, mà Diệp Phương thì không cảm giác được. Dù sao pháp lực của gã chỉ là luyện khí kỳđệ tứ tầng kỳ kinh bát mạnh, kém đối phương quá xa, pháp lực xa đến không cách nào đoán trắc. Diệp Phương đã cầm chắc trường kiếm, kiếm chiêu chỉ hướng đối thủ, thi triển là Quân Tử kiếm pháp một chiêu "Cương Trực Công Chính". Chiêu kiếm pháp này Diệp Phương thi triển càng lúc càng rành rẽ, lờ mờ mang theo chút chính khí.

Diệp Phương cũng có tiến bộ, chỉ nhìn một kiếm chiêu này là biết ngay. Nhưng đáng tiếc đụng phải là Tu La, Tu La pháp lực luyện khí thất tầng. Con Tu La cười khặc khặc quái dị, tùy tiện vỗ một chưởng, đột nhiên vỗ vào Phương Chính kiếm của Diệp Phương. Diệp Phương chỉ thấy sức mạnh ập đến, gã chưa kịp phản ứng thì kiếm đã bay, người như bay văng ra ngoài.

Diệp Viên vừa lúc đứng cạnh Diệp Phương, sợ Tu La truy sát gã nên lập tức hướng sang bên cạnh chắn. Tu La lại đánh một chưởng, vừa lúc đánh vào Họa Viên kiếm của Diệp Viên. Diệp Viên tuy vận dụng Viên Dung tâm pháp sư phụ Diệp Dương Dung dạy cho muốn triệt tiêu sức mạnh đó nhưng làm sao triệt tiêu cho nói. *Bộp* một tiếng, cùng Diệp Phương chồng lên nhau.

Một chiêu đã chấn thương Diệp Phương, Diệp Viên.

Lúc này Diệp Phương, Diệp Viên đều biết Tu La khá là lợi hại.

Chết tiệt!

Mới tiến vào thế giới dưới đất mà thôi, không lẽ đã bị buộc phải sử dụng hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý sao, rồi bị Sở sư thúc cứu ra, tiếp đó đánh mất cơ hội rèn luyện. Lần này hành trình đi thế giới dưới đất sẽ kết thúc như vậy sao? Con Tu La cười khặc khặc đột nhiên vọt hướng Diệp Phương, Diệp Viên.

Tu La thích uống máu ngươi, giống Diệp Phương và Diệp Viên đều là tu tiên giả khí huyết dồi dào là Tu La thích nhất.

Nhưng lúc này, một kiếm từ hướng tây đâm đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhát kiếm đến thật xảo quyệt, vừa lúc tới gần cổ Tu La. Nếu Tu La tiếp tục tiến lên thì sẽ bị một kiếm đâm xuyên cổ.

Tu La đột nhiên quay đầu nói:

- Lại là một tiểu bối Hoa Sơn Tiên Môn, cũng được, cũng được, hôm nay để ngươi biết cái gì kêu yêu ma!

Tu La lao nhanh hướng Lục Nguyên, định trước hết giải quyết tiểu bối này.

Toàn thân Tu La đều là vũ khí, dù là khuỷu tay hay tay, chân đều là binh khí của nó. Tu La vẫn cảm thấy khuỷu tay của mình tiện lợi hơn kiếm của nhân loại rất nhiều. Lần giao đấu này nó nghĩ một hậu bối tiên môn bình thường là việc dễ như trở bàn tay thôi. Kết quả nó phát hiện đã sai lầm rồi.

Kiếm pháp của nhân loại hậu bối này chỉ có thể dùng tinh diệu để hình dung.

"Vân Ý Miên Miên", "Đại Phong Trọng Trọng", "Vân Triền Kiếm Nhiễu", "Đại Phong Khởi Hề".

"Vân Trọng Trọng Phong cấp cấp", "Phong Quá Giang Sơn Bất Lưu Ngân".

Hàng loạt kiếm chiêu thi triển ra, từng kiếm chỉ hướng nhược điểm của Tu La, khiến nó ngay cả việc ra chiêu cũng không làm được, bình thường mới phát nửa chiêu liền bị chiêu sau tạp chết. Sơ hở bị chỉ, nó cảm thấy toàn thân đều bị kiếm chiêu chỉ vào, khá là khó chịu.

Lúc này Tu La đã phát hiện pháp lực của mình trên nhân loại hậu bối một chút, nhưng lại bởi vì kiếm pháp đáng chết của hậu bối nhân loại quá kỳ lạ, quái tinh diệu, tùy tiện một kiếm chỉ hướng sơ hở của nó khiến nó hoàn toàn bị động. Dần dần Tu La phát hiện nó hoàn toàn ở thế bị động, tiết tấu chiến đấu đã bị hậu bối nhân loại nắm giữ.

Chết tiệt! Đây là sao!? Tại sao Hoa Sơn ra một thiếu niên kiếm thuật tinh diệu như vậy, không lẽ vị thiếu niên này là kiếm tông? Nghe nói Hoa Sơn kiếm tông thiên hướng kiếm thuật tinh thuần. Nhưng cho dù kiếm thuật Hoa Sơn kiếm tông tinh diệu thì cũng hiếm khi tuyệt đến mức này, đã quá đáng sợ rồi.

Đây đâu giống là kiếm pháp của thiếu niên mà nên là kiếm thuật của kiếm tiên xuất sắc trong đệ cửu đại.

Tu La vốn cho rằng đã phát hiện ba miếng mồi ngon, ba đệ tử chân truyền trẻ tuổi khí huyết dồi dào. Bây giờ mới phát hiện nó đụng phải vách tường, còn là đập vào vách tường rất cứng.

Đấu kiếm với Lục Nguyên nếu đã rơi vào lưới kiếm muốn muốn trốn thoát thì rất khó. Lưới kiếm của Lục Nguyên càng lúc càng chặt, con Tu La có thể hoạt động phạm vi ngày càng thu hẹp, hơn nữa trên người thường bị thương, máu chảy ngày càng nhiều, càng nhiều. Rốt cuộc…

*Rầm* một tiếng, con Tu La ngã gục dưới kiếm của Lục Nguyên.

Phút chốc máu chảy đầy đất, toàn là máu của Tu La.

Lúc này Diệp Phương, Diệp Viên đều ngây như phỗng, hai người tất nhiên sớm biết kiếm thuật của Lục Nguyên tinh diệu, là đứng đầy đệ thập đại Bắc phong, nhưng trước kia dù là Bắc phong đại tái hay tại Vân Vụ sơn cốc Lục Nguyên chỉ tùy tiện ra kiếm, không sử dụng quá nhiều bản lĩnh.

Bây giờ, lần này đối mặt Tu La về pháp lực cao hơn hắn một chút, cơ bản dùng hết kiếm thuật, khiến Diệp Phương, Diệp Viên quan sát một phen kiếm thuật của Lục Nguyên. Tựa như bay trên trời, không bó buộc vào chiêu thức, hơn nữa từng chiêu chỉ hướng sơ hở đối phương, đây là kiểu đánh kỳ lạ gì vậy, tùy tiện một kiếm là có thể chỉ vào sơ hở đối phương! Chỉ bằng kiếm thuật đem kẻ có pháp lực trên hắn một bậc, Tu La của Tu La tộc nổi tiếng chiến đấu bị giết chết.

Diệp Phương, Diệp Viên vốn cho rằng đã thấy qua Bắc phong đại tái, thấy qua Vân Vụ sơn cốc, đã rất hiểu kiếm thuật của Lục Nguyên, bây giờ mới phát hiện hai người hoàn toàn không biết gì cả, bất giác kiếm thuật của lục sư huynh đã đến trình độ này.

Dựa vào kiếm thuật! Cứng rắn khiêu chiến vượt cấp, thắng Tu La pháp lực cường địa như vậy!

Còn Lục Nguyên lúc này không rảnh để ý Diệp Phương, Diệp Viên nghĩ làm sao, bây giờ hắn nên đi cướp đoạt chiến lợi phẩm. Con Tu La này là luyện khí kỳ đệ thất tầng ngự khí ly thể, so với con Tu La trước mạnh hơn, chắc chiến lợi phẩm sẽ nhiều chút. Lục Nguyên ôm ý nghĩ như vậy đi qua lục tìm, kết quả vô cùng tiếc nuối phát hiện con Tu La không tùy thân mang thiêu cái gì cả.

Bình luận

Truyện đang đọc