HOA SƠN TIÊN MÔN

Những thứ đó là chân chính văn minh hơi thở pháp lực. Lục Nguyên phun ra nuốt vào những pháp lực này. Từ mười kỷ nguyên tới mười chin Lục Nguyên được xưng là văn mình chi chủ.

ở nơi này, tổng cộng có mười chín quan tạp, theo thứ tự dần dần từ dễ tới khó, cũng không phải là quá dễ dàng, độ khó càng lúc càng cao. Chín cấp độ này phân thành vĩnh chi nhất trọng, vĩnh chi nhị trọng, vĩnh chi tam trọng, vĩnh chi tứ trọng, hằng chi ngũ trọng, hằng chi lục trọng, hằng chi thất trọng, hằng chi bát trọng, cùng với ngụy vĩnh hằng chi cửu trọng.

Đây chính là phân pháp từ mười một kỷ nguyên tới mười chin kỷ nguyên.

Mỗi tầng lại sô với một tầng càng lợi hại. đặc biệt là mười chin kỷ nguyên Ngụy vĩnh hằng chi cửu trọng. tầng này chính là đã có chút mùi vị của ngụy vĩnh hằng, chính là mạnh nhất.

Cái gọi là thăng cấp lên văn mình chi chủ, thật ra chính là nắm giữ vĩnh hằng. nắm giữ vĩnh hằng càng sâu, thực lực của bản thân lại càng cao.

Mà trong số Chư tiên thần vật đã bắt đầu tản ra hơi thở vĩnh hằng. giống như Lục Nguyên bây giờ, ăn Chư Tiên thần vật vào, lập tức đánh thẳng vào một tầng vĩnh hằng. ngay lập tức liền thấy pháp lực trong cơ thể dào dạt tăng lên, tựa hồ trong lúc tối tăm lại có thể nắm được một sợi dây nối với cánh cửa vĩnh hằng.

Mười một kỷ nguyên, lúc này, bản thân Lục Nguyên đã là mười một kỷ nguyên pháp lực.

Sảng khoái!

Hơn nữa lúc này Chư Thiên thần vật còn chưa hề bị hấp thu hết, còn đang đại lượng phát tán. Lục Nguyên lập tức nuốt vaò bốn trăm thiên giai linh mạch. Loại cấp linh mạch như vậy, ăn vào thấy lạnh như băng.

Lục Nguyên bây giờ ăn bốn trăm Thiên giai linh mạch coi như ăn bánh đúc đậu. đáng tiếc là thiên cấp linh mạch này tuy rằng là có lạnh, nhưng lại không có vị như bánh đúc đậu kia.

Loại bánh này nếu không ăn cùng với ớt thì đúng là ngay lập tức cảm thấy vô duyên, vô vị, chỉ có thêm ớt vào mới là vô thượng đại đạo. Lục Nguyên vừa ăn bốn trăm Thiên giai linh mạch, không ngừng hấp thu linh khí trong đó, đồng thời cũng đang thầm nghĩ, trong nháy mắt đã đạt tới đỉnh cao nhất của mười một Lục Nguyên, mà hơi thở của cao vị thần vật đột nhiên tản ra.

Lục Nguyên chỉ cảm thấy trong lúc tối tăm, bản thân đã thành lập sợi chỉ liên lạc thử hai với vĩnh hằng chi môn, sợi liên lạc này so với cái trước đó thì càng mạnh hơn một chút. Thông qua sợi dây liên lạc này, Lục Nguyên cũng có thể cảm giác được càng nhiều bí mật vĩnh hằng. đó chính là đạo lý vĩnh hằng, bản thân cũng đã đạt tới mười hai kỷ nguyên vĩnh chi nhị trọng.

Nhanh như vậy liền đạt tới mười hai kỷ nguyên, tăng lên đúng là thật nhanh.

Lúc này trên mái nhà của Trùng Tiêu Kiếm lâu vẫn còn có phần thưởng, nhưng Lục Nguyên sợ tính sai thời gian, cho nên đi ra xem một cái, phát hiện hóa ra giữa sân còn đang đánh nhau kịch liệt.

Vô cực văn mình chi chủ đánh hướng về Nhất chi văn mình chi chủ. Nhất chi văn mình chi chủ bàn tay biến hóa, một chiêu vô cùng kỳ diệu, không thành một, một thành hai, hai thành vạn vật.

Mà vô cực văn minh chi cực chính là vô cực sinh thái cực. công pháp cua rhai người thật ra thì tương đối giống nhau, luyện được cũng tương đương. Nhưng một người thuộc về Sát na phái, một người lại thuộc về Bất tử phái. Hai người nay thật ra cho dù không thuộc về hai phái khác nhau cũng muốn tranh đấu. đ đây là đạo thống chi tranh giành, đạo thống chi tranh giành rất quan trọng.

Hai người kịch liệt oanh hung giao thủ. Thiên không không ngừng thay đổi giữa hư vô và thái cực. từ thái cực biến thành hư vô, từ hư vô biến thành thái cực. bóng dáng họ đều ẩn hiện trong hư không.

Đây thực ra là tuyệt kỹ của hai người Nhất chi cùng Vô cực. những người giao thủ cùng họ thường đánh không trúng, toàn bộ đều đánh vào hư không. Nhưng hiện tại thủ đoạn của hai người giống nhau, đánh nhau thật là hoành tráng!

Trong lòng Lục Nguyên thầm than. Thật ra mà nói, Lục Nguyên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy văn mình chi chủ giao thủ. Lúc trước chưa từng thấy.

Đúng, ở Trung ương thiên triều quyết chiến quả thật có sự ra tay của văn mình chi chủ. Nhưng bình thường văn mình chi chủ bao giờ cũng dễ dàng giành được chiến thắng., để tránh hai bên chết quá nhiều. cho tới bây giờ, Lục Nguyên cũng chỉ nhìn thấy hai người văn mình chi chủ Pháp biên cùng Phật Nguyên giao thủ, cùng với đây là trận thứ hai.

Không tệ!

Lục Nguyên sau khi nhìn trong chốc lát, cũng đã quen dần với tình trạng lúc đánh lúc thủ của văn mình chi chủ. Bây giờ còn chưa tới lượt mình giao thủ.

Sau khi nhìn lại chốc lát, Lục Nguyên dùng địa tổ phân thân thay thế cho người thật. người thật một lần nữa tiến vào Trùng Tiêu Kiếm lâu. Trùng Tiêu kiếm lâu còn một chút chiến lợi phẩm, giổng như Lục Nguyên còn phát hiện một mảnh tàn đồi. đây rõ ràng chính là bức tàn đồ mộ của Thượng cổ kiếm giả, như vậy cũng chính là Lục Nguyên vừa mới tìm được một một mảnh tàn đồ mộ của thượng cổ kiếm giả.

Tàn đồ này tổng cộng chia thành tám phần, hắn vốn dĩ là có năm phần, trước khi tiến vào vĩnh hằng tinh vực do Yến Thương Thiên tìm được một phần, hiện tại lại có thể một phần. mình đã có được bảy phần tàn đồ mộ của kiếm giả thương cổ, chỉ thiếu một mảnh nữa là có thể vào được thượng cổ kiếm giả mộ.

Trừ thứ đó thì cũng còn một chút phần thưởng.

Thiên giai linh mạch cũng tìm được phải đến chừng hơn một ngàn viên, chia thành mười phần, mỗi phần một trăm viên. Năm đó Kiếm đỉnh văn mình chi chủ đúng là hào phóng, có thể vừa vung tay đã là một ngàn viên thiên giai linh mạch. Sau này càng tiến sau vào kỷ nguyên càng cần nhiều thiên giai linh mạch, Lục Nguyên liền thu vào trong tân kiếm thế giới.

ồ, này lại có một bộ sách bìa tản ra ánh sáng vàng. Đó nhất định không phải là bộ sách bình thường, dù sao cũng đặt ở đỉnh cao nhất của Trùng Tiêu kiếm lâu. Lục Nguyên cầm lấy cuốn sách, liền lật mở ra xem.

“phá”

Bốn phía cuốn hoàng thư này đều bị phong kín, chỉ có một chữ: “phá”

“phá”? đây là cái gì?

Lục nguyên không khỏi nghi hoặc.

chưa từng thấy cuốn bí tịch nào như vậy, chỉ có một chữ.

Lục Nguyên lật cuốn bí cập ra, hai mắt quét qua, cuối cùng cũng biết cuốn bí tịch này là cuốn sách như thế nào.

Kiếm giả, lấy phong duệ trứ danh (phong cách để đặt tên). Mà cuốn sách “ Phá” này chính là lấy phá làm tên đặt.

Trong “phá” ghi lại ghi lại một loại năm xưa kiếm cổ văn minh danh chấn thiên hạ phá vỡ ngự phương pháp. Uy lực của “phá” ngay cả đám người phòng ngự cao đắc ly phổ cũng không chống dỡ được. ngay cả Tiên cổ văn minh tiên pháp phòng ngự cũng không chống đỡ được. thiên thiên địa thứ dùng để ngăn cản, chống cự lại “ phá” là không hề tồn tại.

Bộ công pháp này làm cho người khác vô cùng đau đầu. mà hiện tại bộ công pháp này lại nằm ở đây, Lục Nguyên lập tức học lấy nó.

Phá tất cả những thứ có thể phá!

Cửa “phá” này rất đơn giản, đơn giản tới mức làm cho người khác cũng thấy khiếp sợ, một chút cũng không hề phức tạp.

Nhưng không phức tạp không có nghĩa là có thể dễ dàng luyện thành công. Thật ra thì muốn luyện thành “phá” tương đối khó khăn, cũng chính là vì nó quá đơn thuần.

Lục Nguyên rút kiếm ra, “phá” chỉ yêu cầu có một thứ, đó chính là lòng tin tuyệt đối trước tới nay chưa từng có.

Tiến lên phía trước, tiến lên, tiến thêm nữa lên phía trước, bất luận đằng trước gặp phải cái gì cũng phải không ngừng tiến lên phía trước.

Không có thứ này trong lòng, liền không thể luyện thành công “phá” được.

Lục Nguyên lấy thanh kiếm đánh về phiá trước. muốn luyện thành công “phá” khá là khó khăn. Một là trong suốt cuộc đời, chưa từng quỵ lụy trước cường quyền, chỉ cần đã từng chịu thua cường quyền, chính là điều không có cách nào có được từ trước tới nay. đây cơ hồ là điều mà tất cả mọi người đều không làm được.

Hai, chính là phải không bị bất kỳ danh lợi nào hấp dẫn, có thể luôn luôn đứng vững bản tâm. Nếu như không thể cám dỗ danh lợi, tiếp theo liền có trở ngại.

Thứ ba, người kiếm hợp nhất, thật sự ngoài kiếm ra không có vật nào khác.

Thành!

Vô cùng thành!

Tuyệt đối thành!

Khi Lục Nguyên đang luyện “phá”, lại phát hiện mình không đủ thuần túy.

Điều thứ nhất khó như vậy thì thôi, chưa từng quỵ lụy trước cường quyền, điểm này bản thân mình có thể làm được.

Điều thứ hai không bị dụ hoặc bởi bất kỳ danh lợi, xem phồn hoan như mây phù du cũng có thể làm được. nhưng là điều thứ ba, trừ kiếm ra không tiếp tục thứ khác, bản thân mình lại làm không được. bản thân mình là người có hữu tình, có thân tình, có ái tình, thật đúng là không thể làm được điều trừ kiếm ra không tiếp tục được vật khác.

“phá” này chính là kiếm pháp đoạn tifnnh tuyết tính, hết thảy đều không.

Lục Nguyên lật tới trang cuối cùng, lại phát hiện trang cuồi này cón có viết chữ: “ phá ” này khà công pháp uy chấn tám phương của kiếm cổ văn minh, chỉ tiếc là chỉ có một mình kiếm cổ văn mình chi chủ có thể làm được, những người khác đều không làm được, chỉ luyện thành “phá” của “tàn phá” mà thôi.

Thì ra là như vậy, không chỉ có một mình mình làm không được. nhưng cho dù “phá” không trọn vẹn thì cũng là “phá”. Lục Nguyên liền tập bí tịch này, dần dần luyện thành công. Mặc dù “phá” này không trọn vẹn, nhưng cũng còn tốt hơn là không luyện thành.

Mà sau khi luyện thành công pháp này, Lục Nguyên cảm thấy lực chiến đấu của bản thân mình tăng lên một chút. Trong thời điểm này, chỉ e là tăng lên một điểm chiến lực thôi cũng tương đối khá rồi.

Trên Trùng Tiêu kiếm lâu còn có một bộ “ đỉnh cấp bộ pháp”. Không sai, tên đúng là “đỉnh cấp bộ pháp”. Đây chính là kiếm đinh văn mình chi chủ năm đó bộ pháp. Kiếm đỉnh văn mình chi chủ năm đó lấy tốc độ xưng danh, mà Lục Nguyên lúc trước chính là học pháp biến văn mình chi chủ vạn biến bộ pháp.

Mà vạn bước biến pháp am hiểu biến hóa, về phương diện tốc độ cũng rất bình thường. có “đỉnh cấp bộ pháp” này rồi, sau này tốc độ của mình sẽ được tăng lên.

Hiện taị căn bản đã lấy được hết chỗ tốt của Trùng Tiêu kiếm lâu, Lục Nguyên thả một chút kiếm đạo thể ngộ ở tầng trên cùng của Trùng tiêu kiếm lâu. Tầng thứ một trăm lẻ tám cũng không theo đuổi vật phẩm gì. bởi vì hcisnh mình hiện tại không thể tiếp tục tăng cấp nữa. sau này còn nhiều kiếm chi văn minh người cũng xông lên Trùng Tiêu kiếm lâu, để cho người của kiếm chi văn minh cũng có thể được rèn luyện ở đây, tăng lên pháp lực, giống như bản thân mình bây giờ.

Xong xuôi, Lục Nguyên mới thản nhiên lại thay thế người thật cùng phân thân, trở lại nhất phẩm ngộ đạo chi địa. nhất phẩm ngộ đạo chi địa trận thứ ba, Vô cực văn mình chi chủ cùng Nhất chi văn mình chi chủ, hai người này vẫn còn đang đánh, đánh còn vô cùng kịch liệt. vô cực sinh thái cực, nhất linh hô hoán, bán hư bán thực, hư vô loạn thực. hư tức là thực, thực tức là hư.

Oanh! Nhất chi văn mình chi chủ đánh trúng vào Vô cực văn mình chi chủ.

Vô cực văn mình chi chủ lập tức bị thương, nhưng hăn cũng lập tức phản kích, nặng nề đánh trúng Nhất chi văn mình chi chủ. Hai người bọn họ đồng thời hộc máu, giao thủ thật lá khó phân cao thấp, không ngừng đánh trúng đối thủ.

Oanh!

Rốt cục, Vô cực văn minh chi chủ đánh trúng Nhất chi văn mình chi chủ, thoáng cái Nhất chi văn mình chi chủ xuất hiện sơ hở, đã trở thành sai một ly, đi ngàn dặm. vô cực văn mình chi chủ đã chiếm thế thượng phong. Thực lực của hai người cũng không hơn kém nhau quá nhiều, mà Vô cực văn mình chi chủ không cho Nhất chi văn mình chi chủ bất kỳ cơ hội nào để xoay chuyển tình hình. Từng chút, từng chút mở rộng ưu thế.

A! nhất chi văn mình chi chủ đã bị đánh bay ra ngoài, thiếu chút nữa đã bay tới trong Vĩnh Hằng chi loạn lưu, ở gần tinh không vĩnh hằng chi môn. Trừ nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm chi địa, những chỗ khác đều được gọi là vĩnh hằng chi loạn lưu.

Cuộc chiến thứ ba cuối cùng cũng có kết quả, Vô cực văn mình chi chủ thắng. ba trận chiến, trận đầu tiên Sát na nhất phái này thắng, hai trận sau lại là phe Bất tử thắng. năm trận chiến, nếu trận chiến tiếp theo mà phe Bất tử thắng thì đã là năm thắng ba, không cần phải đánh trận cuối cùng nữa.

Trận chiến thứ tư, phe Sát na là Lục Nguyên. Lục Nguyên chỉ là nhân vật có mười kỷ nguyên mà thôi, như vậy trận chiến này Lục Nguyên nhất định phải thua, cũng có nghĩa là phái Sát na này thua.

Pháp biến văn mình chi chủ nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng thầm thở dài một tiếng, nhưng đã tới nước này thì cũng không còn gì để nói. Võng chi văn mình chi chủ cũng không thể trách cứ sau lưng Lục Nguyên. Bởi vì chính bản thân hắn cũng thua, làm sao có tư cách đi trách người khác. Nhất chi văn mình chi chủ thở dài một tiếng:

- Như vậy đi thôi, trận chiến này chúng ta thua.

Rõ ràng là không cần tiếp tục đánh trận cuối cùng nữa, thôi bỏ đi.

Mà phe Bất tử biết đối thủ của mình đã chịu thua, lần này tranh đoạt ngộ đạo chi địa đã thắng. Nhưng mà, đối phương không chịu thua cũng không được, trận thứ tư nếu là Lục Nguyên thì nhất định sẽ thua, hắn chỉ có thể chấp nhận mất mạng.

Hồng Mông văn mình chi chủ lên tiếng:

- ồ? Không chơi đùa một chút sao, Lục Nguyên, ngươi không đấu với ta?

Hắn đương nhiên không tin rằng Lục Nguyên sẽ đáp ứng, mười ba kỷ nguyên đánh với mười kỷ nguyên. Đây không phải là trận chiến nghiêng về một phía hành hạ cho đến chết hay sao? Căn bản cũng không trông mong bất cứ phép màu nào, chẳng qua là không thể đánh cho Lục Nguyên đến chết cũng thật là đáng tiếc.

Hồng Mông văn mình chi chủ nghĩ đến Lục Nguyên khiến cho cuộc đại quyết chiến của trung ương thiên triều thảm bại, trong lòng sinh ra sát ý sâu đậm. đúng là vô cùng đáng tiếc mà, đây là cơ hội thoải mái chém giết Lục Nguyên, mình không phải là có thể trở mặt, chém chết Lục Nguyên ngay tại đây sao?

Hiện tại một số người có thực lực của đối phương, ba người Pháp biến văn mình chi chủ, Võng chi văn mình chi chủ cùng với Nhất chi văn mình chi chủ đã bắt đầu muốn rời đi. Lúc này Pháp biến văn mình chi chủ dừng lại một chút, hắn nhìn về phía Lục Nguyên: - sao ngươi còn vẫn chưa đi?

Pháp biến văn mình chi chủ vừa nói như thế, hai người Võng chi văn mình chi chủ cùng với Nhất chi văn mình chi chủ mới phát hiện Lục Nguyên đang đứng bất động tại chỗ.

Lục Nguyên nhướng mày, có chút ngạc nhiên nói:

- 5 trận chiến cần ba trận thắng, bây giờ mới chỉ đánh ba trận, một thắng hai thua thôi, sao lại rời đi chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc