HOA SƠN TIÊN MÔN

Sát chiêu phá này là tuyệt học của chủ kiếm cổ văn minh mười chín kỷ nguyên năm đó luôn khiến người kinh hoàng, khi ấy Lục Nguyên học xong phá không hoàn chỉnh, bởi vậy thái cổ vương triều còn chuyên môn mở hội nghị nghiên cứu giới thiệu loại phá này. Cuộc giới thiệu đó khiến người chưa từng thấy thì tim đập nhanh.

Trong giới thiệu nói như thế này.

Trừ không gian thiết tắc ra không có gì chắn được chiêu thức phá, bao gồm pháp bảo, binh khí.

Năm đó chủ kiếm cổ văn minh bằng vào chiêu phá này vô địch thiên hạ, dù là chủ sát na văn minh, chủ bất tử văn minh cũng phải tạm tránh né. Chủ kiếm cổ văn minh thậm chí dựa vào chiêu phá cộng thêm nhiều bí kỹ, cuối cùng khiến vĩnh hằng chi môn xuất hiện lỗ hổng, nếu không thì ngươi cho là chỉ một chiêu đã được sao?

Đương nhiên lúc giới thiệu chiêu phá thì có chính thức thuyết minh, tình huống bình thường, không đúng, nên nói là tất cả tình huống, phá không thể nào bị người luyện thành. Những người khác đều luyện phá không hoàn chỉnh thôi, phá là của riêng một mình chủ kiếm cổ văn minh. Vậy nên Lục Nguyên luyện thành phá xác suất chỉ cỡ một phần ức vạn, nhưng bây giờ hắn xinh đẹp đánh ra phá hoàn chỉnh.

Có phải là nhầm lẫn?

Sao Lục Nguyên có thể luyện thành phá hoàn chỉnh?

Lục Nguyên lại ra một kiếm, vẫn là dốc hết sức, không phải nói đối thủ mạnh đến làm hắn phải ra hết sức, họ chưa xứng. Nhưng mà năm trăm năm chưa từng ra tay, hôm nay khó được vung tay thì sảng khoái đánh một trận cho đã, dù sao thời đại bây giờ người có thể đỡ được mười kiếm của hắn không mấy ai.

Lục Nguyên luôn đuổi theo chủ hình chi văn minh, công kích của hai người khác sớm bị Lục Nguyên dùng kiếm bộ quăng sau sau lưng. Chủ hình chi văn minh không chút hoang mang, gã vĩnh viễn sẽ không luống cuống. Gã đại biểu cho đại hình chi hình ngục, gã lấy ra vô số hình cụ đối phó Lục Nguyên, tiếc rằng tất cả đều bị kiếm quang quanh người hắn đánh vỡ. Một kiếm của Lục Nguyên khiến người sinh ra ý nghĩ không chỗ để trốn. Mặc dù chủ hình chi văn minh không hoảng loạn nhưng phát hiện bây giờ gã như là bị tra khảo chứ không phải thường ngày thẩm vấn người khác, cảm giác điên đảo thác loạn này khiến gã cực kỳ khó chịu.

Kiếm quang đâm và người chủ hình chi văn minh, lại một chủ văn minh mười lăm kỷ nguyên ngã xuống.

Lúc này chủ hoang đạo văn minh rốt cuộc khẳng định Lục Nguyên luyện thành phá, hơn nữa là phá hoàn chỉnh, dù cho sử dụng phòng ngự gì đụng phải phá thì chỉ có nước chịu chết, trừ vĩnh hằng chi môn. Đương nhiên nghe nói năm đó vĩnh hằng chi môn cũng bị tổn hại một chút.

Lục Nguyên cất kiếm quang vào vỏ, thản nhiên ung dung nói:

- Chủ thiên chi văn minh, bây giờ tới lượt ngươi. Ngươi và ta có đấu hai lần, giờ là lần thứ ba đấu nhau, ngươi nên kiêu ngạo đi, thường thì hiếm có người đấu với ta ba lần. Bởi vì dưới tình huống bình thường, người đấu với ta lần thứ nhất, thứ hai nên sớm chết rồi, ngươi nên kiêu ngạo. Nhưng sự kiêu ngạo đó dừng ở đây thôi, ngươi không có cơ hội đấu với ta lần thứ tư, ngươi sắp lập tức chết dưới kiếm của ta.

Lục Nguyên trốn tránh công kích từ chủ hoang đạo văn minh và chủ thiên chi văn minh. Chủ thiên chi văn minh luống cuống tay chân, gã hùng hỏ muốn giết Lục Nguyên, cho rằng năm trăm năm đã tăng lên cực kỳ nhiều, kết quả hắn càng khủng bố, tru sát chủ hình chi văn minh mười lăm kỷ nguyên, chủ địa chi văn minh chủ bất tử văn minh, chỉ dùng một kiếm họ đã chống không nổi ngã ra chết, gã có thể đỡ được mấy kiếm? Gã không cho rằng lợi hại hơn hai người kia bao nhiêu.

Kiếm quang của Lục Nguyên lần thứ hai đánh ra, vẫn là hai trăm năm mươi hai chiêu thức cực hạn, vẫn là kèm phá đâm ra.

Phá quá sắc bén, khiến người đấu với Lục Nguyên rất buồn bực, dù phòng ngự cỡ nào đều bị đánh bại.

Nếu không thì chiêu phá sẽ không trở thành chiêu thức tuyệt đối mạnh mẽ nhất của kiếm cổ văn minh.

Kiếm quang đâm vào trái tim chủ thiên chi văn minh, lại có một tên chết đi.

Lục Nguyên hời hợt nói:

- Kiếm thứ năm.

Năm kiếm, hai kiếm trước cho qua, kiếm thứ ba một kiếm giết nhân vật mười bốn, mười lăm kỷ nguyên. Người đứng cạnh xem đều ngây ngốc, Lục Nguyên sau năm trăm năm tái xuất giang hồ hung tàn quá đi chứ. Những người mười bốn, mười lăm kỷ nguyên đều là bá chủ thiên địa, giậm chân một cái trời đất rung ba cái, có thể sáng tạo ra cổ văn minh, kết quả đụng phải Lục Nguyên toàn là một kiếm, ngay cả chiêu thứ hai cũng không được.

Lục Nguyên hung tàn đến không có giới hạn.

Thế giới cảnh từ di thất địa chưa từng thấy qua phong thái của Lục Nguyên giờ mới biết Lục Nguyên xếp hạng hai bảng truy nã trong truyền thuyết.

Nhưng bây giờ gã có cảm giác, Lục Nguyên xếp hạng hai bảng truy nã vì sao còn hung tàn hơn Tổ Long hạng nhất bảng truy nã?

Tất cả âm thanh biến vô hình!

Năm kiếm chém ba người.

Lục Nguyên nhẹ búng kiếm.

- Vậy thì chủ hoang đạo văn minh, chỉ còn lại mình ngươi, ta sẽ lập tức đưa ngươi lên đường.

Chủ hoang đạo văn minh bị hù ngây như phỗng, rõ ràng Lục Nguyên năm trăm năm trước chỉ là kẻ tầm thường mười bốn kỷ nguyên mà thôi, tại sao sau năm trăm năm trở về thì hắn hung tàn quá vậy? Năm kiếm tru ba người.

Nhưng chủ hoang đạo văn minh không phải dễ chọc, gã rống lên:

- Lục Nguyên, ta liều mạng với ngươi!

*Bùm!*

Đại đạo chi kích chớp mắt tấn công đến, bên trong công kích thậm chí có chút vị vĩnh hằng đại đạo.

Kích ảnh như vũ trụ!

Kích tốc siêu quang điện!

Kích phách phá kỷ nguyên!

Đây chính là chủ hoang đạo văn minh, người mười tám kỷ nguyên dốc hết sức ra tay dẫn đến công kích mạnh nhất.

Lục Nguyên khẽ thở dài nói:

- Cần gì làm vậy? Rõ ràng ngươi biết sẽ chỉ uổng công thôi.

Kiếm quang biến thành một luồng gió nhẹ, kiếm quang như gió dễ dàng đâm vào phạm vi công kích của thời gian, chớp mắt phá nó. Bùm! Mặc dù có một tia vị vĩnh hằng đại đạo thì đại đạo chi kích cũng bị xuyên qua.

Đây chính là phá!

Lập tức đâm xuyên binh khí của đối phương.

Lục Nguyên lạnh lùng quát:

- Kiếm thứ sáu! Tiếp theo là kiếm thứ bảy.

Kiếm quang như tia chớp đánh ra, chủ hoang đạo văn minh lại vận phòng ngự để chặn nhưng phá dễ dàng công kích, một kiếm đâm trúng vai của gã. Phút chốc chủ hoang đạo văn minh bị thương không nhẹ, hoang đạo tiểu thiên thế giới hủy diệt khoảng hai phần.

Chủ hoang đạo văn minh phát hiện không thể đánh tiếp, chiêu thức của đối phương quá huyền diệu, không thể nhìn ra, không thể tránh né chính xác được chỉ có nước đỡ thôi, nhưng ngay cả phòng ngự đều bị phá chọc thủng, không có cách nào đánh cả. Chủ hoang đạo văn minh lập tức bỏ chạy, gã bản năng định trốn thì phát hiện không thích hợp, tốc độ của Lục Nguyên trên gã rất nhiều.

Lục Nguyên cười khẩy, nếu đối phương cứng rắn chống còn đỡ được vài chiêu, nhưng bây giờ đi bỏ trốn.

Cái gọi là binh bại như núi đổ.

Hiện nay trốn chính là chết càng nhanh.

Lục Nguyên động kiếm bộ, ra tay đâm một kiếm.

Một kiếm thuận lợi đâm vào phổi chủ hoang đạo văn minh, chớp mắt tiểu thiên thế giới của gã bị hủy diệt sáu phần.

Chủ hoang đạo văn minh lập tức phát hiện điểm sai lầm của mình, gã muốn sửa thành đỡ nhưng bản thân không thể chặn được công kích từ Lục Nguyên, bây giờ bị trọng thương thì càng không thể ngăn cản được.

- Kiếm thứ chín.

Lục Nguyên không nhanh không chậm, không vội không mau, nhẹ nhàng dễ dàng đâm một kiếm vào thân thể chủ hoang đạo văn minh.

Qua một kiếm này là chia sinh tử.

Một kiếm đâm vào trái chủ hoang đạo văn minh, gã thở dốc, cảm giác sự sống trong người đang nhanh chóng trôi qua.

- Ta không cam tâm, ta thật không cam lòng! Tại sao? Tại sao ta sẽ chết tại đây? Tuy nhiên Lục Nguyên, ngươi đừng đắc ý, ngươi chắc chắn sẽ chết trong tay thái cổ vương triều đại nhân.

Nói xong câu này gã nhắm mắt lại, tắt thở.

Gã có tin tưởng tuyệt đối rằng Lục Nguyên sẽ chết.

Bởi vì từ xưa đến nay, vô số kỷ nguyên, thiên tài có mạnh hơn, đại nhân vật có siêu hơn đều không địch lại chủ vĩnh hằng được.

Lục Nguyên hừ lạnh, không thèm để ý đến gã.

Hắn nhún vai, hoàn toàn phớt lờ.

Đánh chết đối phương tổng cộng dùng chín kiếm, sau chín kiếm mà kiếm không nhuộm chút máu, Lục Nguyên cất Dưỡng Ngô thần kiếm vào vỏ.

Trong số di vật của chủ hoang đạo văn minh không ngờ có thứ tốt, Lục Nguyên thấy thì mắt sáng ngời, bởi vì có hai thứ chính là thần vật cao thiên giai. hai thần vật cao thiên giai này không đủ cho chủ hoang đạo văn minh từ mười tám kỷ nguyên tăng lên mười chín kỷ nguyên, nhưng bản thân Lục Nguyên đã ở đỉnh cao nhất mười tám kỷ nguyên, có được hai thần vật cao thiên giai thì có thể từ mười tám kỷ nguyên tăng lên mười chín kỷ nguyên.

Hay lắm, mới về đã được lợi như vậy rồi.

Những thứ khác Lục Nguyên tùy tiện thu lấy, không thứ gì hắn dùng được cả.

Lục Nguyên nhìn đám mngwười Vấn Tiên Cung ngây ra như phỗng, người văn minh cảnh bên trong đã bị hắn giết hết, chỉ còn lại những thế giới cảnh. Lục Nguyên dùng chính khí thử một lần, giết sạch những kẻ nhiễm mùi máu nặng, đây là một trong cong năng của thuộc tính chính khí.

Hắn nói với hai người sống sót:

- Trên người của hai ngươi có mùi máu nhẹ, giết người ít, hôm nay ta tạm tha mạng cho hai ngươi. Hãy truyền một câu của ta đến Thái Cổ trọc đầu kia, nói là ta đã xuất hiện, hắn hãy rửa sạch đầu bóng chờ chết đi.

Thật cuồng!

Lục Nguyên dám khiêu chiến Thái Cổ chủ vĩnh hằng như vậy.

Đây rõ ràng là vả mặt!

Nhưng hai người này khó khăn lắm mới nhặt về cái mạng, còn gì để nói nữa, vội gật đầu ngay. Lục Nguyên giải quyết xong bọn họ rồi tiện tay thả ra người cầm chi văn minh, nho chi văn minh, sau đó hắn biến mất. Những người khác trên tinh cầu đã đến gần Vấn Tiên Cung, bình thường tất nhiên họ sợ hãi hoang vệ quân, chẳng qua cảm thấy chỗ này chết rất nhiều người, còn sống lẻ tẻ vài tên cho nên mới dám đến gần.

- Trời ạ, đây là do Lục Nguyên ra tay ư?

- Lục Nguyên giết chết nhiều phó chủ văn minh, chủ văn minh quá.

- Năm trăm năm trước nghe nói Lục Nguyên mới là mười bốn kỷ nguyên mà? Bây giờ giết mười bốn, mười lăm kỷ nguyên dễ dàng quá vậy?

- Đúng vậy, ngay cả chủ hoang đạo văn minh mười tám kỷ nguyên mà còn chết trong tay hắn.

- Lục Nguyên ra tay đúng là ghê gớm, năm trăm năm tái xuất giang hồ lần đầu tiên ra tay tàn diệt uy phong lẫm lẫm hoang vệ quân. Từ đây về sau chắc hoang vệ quân trở thành truyền thuyết rồi.

- Ha ha, sau này không cần ở trên đường nhìn nơm nớp lo sợ nữa.

Mấy người vừa rồi bị hoang vệ quân hù mấy chữ không dám nói lời nào, gặp trên đường chỉ biết ngó bốn phía giờ thì chúc mừng cho nhau tin tức cực tốt này.

Tin đó nhanh chóng lan truyền hướng trung ương thiên triều, đến toàn thế giới.

Truyền tới bên thái cổ vương triều, cũng đến chỗ loạn đảng. Hiện tại trong cả thiên địa đều biết tin Lục Nguyên tái xuất giang hồ. Hơn nữa bởi vì nhiều tổ chức tình báo, càng biết Lục Nguyên giết chết bốn chủ văn minh, bao gồm chủ hoang đạo văn minh mười tám kỷ nguyên, chỉ dùng chín kiếm mà thôi.

Quá mạnh! Chuyến này lộ mặt thật là rất mạnh mẽ.

Mạnh đến không gì sánh bằng.

Đám người sống dưới sự độc tài của thái cổ vương triều, hoang vệ quân suýt đốt pháo chúc mừng, thật là việc tốt vô cùng. Bên loạn đảng vốn chống đỡ hơn bốn trăm năm sắp suy sụp rồi, dù gì ngày nào cũng bị đả kích, nay nhận được tin khiến người phấn chấn, đám người sôi trào, loạn đảng lại trỗi dậy. Loạn đảng khắp nơi đều kêu gào hoang kém hơn Lục, mà sự thật đúng là như vậy. Ha ha ha ha, hơn bốn trăm năm nay cuối cùng đã xuất hiện tin tốt nhất.

Lúc này một phân bộ loạn đảng, một mỹ thiếu phụ mặc đồ trắng mỉm cười thì thầm:

- Phu quân, rốt cuộc thì chàng đã xuất hiện, ta biết chàng sẽ không chết mà.

Thực lực hiện nay của Vân Tụ Tuyết đã tới pháp lực hai kỷ nguyên, đây là chủ pháp cổ văn minh dùng nhiều tài nguyên tạo ra. Loạn đảng chạy trốn khắp nơi, chủ pháp cổ văn minh lo lắng na toàn của con gái nên mới dùng ách như vậy.

Cùng trong phân bộ loạn đảng, chủ pháp cổ văn minh vuốt râu cười, rốt cuộc xuất hiện.

Một phân bộ loạn đảng khác, một người đàn ông kéo nhị hồ cười khẽ. Người đàn ông kéo nhị hồ có pháp lực mười kỷ nguyên, vốn Chu Thanh Huyền đời này chắc rất khó đột phá đến chủ văn minh, nhưng ở trong loạn thế, có lần huyết chiến cứng rắn xông đến mười kỷ nguyên.

Trong một góc hư không khác, một người đàn ông trung niên á trắng như tuyết nhìn trời sao, lầm bầm:

- Lục Nguyên, ngươi rốt cuộc xuất hiện rồi sao? Thực lực tái xuất giang hồ không tệ.

Người đó chính là Yến Thương Thiên, thực lực hiện nay đã sâu không lường được, trên Chu Thanh Huyền mười kỷ nguyên rất nhiều.

Một phân bộ loạn đảng khác, có một người đàn ông trung niên thân hình như rồng, khí thế như rồng chắp tay sau lưng nhìn mặt đất, nói:

- Cùng là vĩnh hằng thiên tài, Lục Nguyên, ngươi đã xuất hiện rồi?

Trong một phân bộ loạn đảng khác, đây là tàn quân dược chi văn minh.

Phó chủ dược chi văn minh vuốt râu bạc nói:

- Lục Nguyên, may mắn ngươi xuất hiện, nếu không thì sắp không thể chống đỡ thêm nữa. Nhưng mà đối mặt chủ vĩnh hằng thì ngươi có cách gì đây?

Một phân bộ loạn đảng khác, một cô bé tóc bạc ngồi ở trên cây quế, nhẹ vung chân.

- A, Lục Nguyên xuất hiện rồi, thực lực còn mạnh như vậy, bây giờ ta có mười chín kỷ nguyên mà không thể sánh bằng hắn.

Thường Nga được đến chủ sát na văn minh hấp hối thì truyền công cho, đến mười chín kỷ nguyên.

Cô bé xinh đẹp tóc bạc nói với thiếu nữ tuyệt trần bên cạnh rằng:

- Chung Linh, hiện tại ngươi đã yên lòng chưa? Lục Nguyên không chết, còn tái xuất giang hồ.

Thiếu nữ tuyệt trần áo đỏ nói:

- Nhưng mà, nhưng mà Lục Nguyên vừa ra mặt đã đánh chết chủ hoang đạo văn minh, diệt hoang vệ quân, lỡ đâu bị chủ vĩnh hằng điên cuồng trả thù thì e rằng hắn sẽ chịu không nổi.

Trong một phân bộ loạn đảng khác, một thiếu nữ áo xanh thanh tú có vài phần anh khí nghe được tin tức thì cười khẽ. Thực lực hiện nay của Việt Nữ Tiểu Thanh càng ngày càng mạnh, có chủ phượng cổ văn minh tài bồi đã đến một kỷ nguyên.

Vô số loạn đảng đi tứ xứ đem tin tức tốt lan truyền, khắp nơi đều đồn dự ngôn hoang kém hơn Lục.

Lúc này, trong Vĩnh Hằng Thiên Cung.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng đệ nhất vô số kỷ nguyên lạnh lùng quát:

- Ta mặc kệ khó khăn cỡ nào, các ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra Lục Nguyên, và nâng cao hắn lên hạng nhất trong bảng truy nã.

Bình luận

Truyện đang đọc