HOA SƠN TIÊN MÔN

Nhiếp Thần Phong phản ứng lại khá nhanh, ngoài biệt hiệu Diễm Quang kiếm tiên ra còn được gọi là ngũ bảo kiếm tiên vì hắn có năm thanh pháp bảo. thanh pháp bảo thứ hai của hắn là Nam Minh Ly Hỏa kiếm, thanh kiếm này của hắn vừa xuất ra từ trong tay áo thì lập tức đã nhằm thẳng vào đối thủ.

Nhưng đối thủ của hắn cũng rất cao minh, không né không tránh, trở tay một kiếm uy lực của hỏa hoàng thiên uy chói chang, đẩy Nam Minh Ly Hỏa ngược trở lại, khiến Nhiếp Thần Phong không thể ngờ được, lập tức lấy ra ba thanh pháp bảo CỬu Thiên Thập Địa Phá Ma Thần Lăng, nó có tổng cộng tám mươi mốt thanh, do Bắc Cực Vạn Đới Hàn Băng luyện thành, không có chút Hàn Băng chi khí, một khi vung ra thì trừ khi đồng thời phá vỡ, còn không không có cách nào phá được, chính là pháp bảo nổi tiếng của Nhiếp Thần Phong. Hắn dùng thanh pháp bảo này mà tỏng lòng có phần vô cùng tự đắc, kết quả là đối thủ trở tay một kiếm thì lập tức có một âm thanh vang lên, đâm lien tiếp vào tám mươi mốt kiếm, tám mươi mốt thanh kiếm đó lại vừa vặn đâm phá Ma Thần Lăng.

Pháp bảo thứ tư của Nhiếp Chính Phong phải thổi mới lấy ra, kết quả là bị đối thủ chém rụng.

Ngay lập tức làm Nhiếp Thần Phong hoảng sợ, không chút do dự lmaf lấy ra thanh pháp bảo thứ năm là một Diễm Quang Song Luân, dùng để đi, bây giờ hắn đã sợ tới mức run như cầy sấy rồi, đây rốt cuộc là ai chứ, vừa ra tay là phá bốn pháp bảo ta ưng ý nhất, trong trường sinh cảnh, ai có thể làm được như vậy?

Kết quả hắn đang muốn đũng Hỏa Quang song Luân để chạy thì một thanh kiếm đen như màu nước cống bay ra, mặc dù hắn tránh được nhưng thanh kiếm đó đã đâm vào vai phải của hắn, xuyên qua vai.

Khoa trương cho lắm vào!

Thật không thể tưởng tượng được!

Không thể tưởng tượng được năm pháp bảo của Nhiếp Thần Phong nổi tiếng, trong đó có Diễm Quang Song Luân, được xưng là người nhanh nhất trong trường sinh cảnh, kết quả là chỉ trong chốc lát đã bị đối thủ phá hết, đến Diễm Quang Song Luân cũng bị phá, Nhiếp Thần Phong cũng bị đâm trúng một nhát.

Cái này, rốt cuộc là ai đã ra tay?

Sao lại lợi hại như vậy được! phá quá chi là nhanh!

Chỉ trong tích tắc!

Đây là người phương nào?

Một người ra tay liền phá hết năm bảo vật của Nhiếp Thần Phong Ngũ Bảo đạo nhân.

Hơn nữa chỉ trong tích tắc mà thôi.

Phương Nho thầm đoán được ra một người, nhưng không dám xác định.

Nhưng sau khi phá được ngũ bảo, đả thương Nhiếp Thần Phong thì người đó xuất hiện.

Xiêm y màu xanh, khuôn mặt có phần anh tuấn, phong thái ung dung, tay phải thon dài và trắng cầm thanh kiếm, tay trái cầm hồ lô rượu.

Lục Nguyên!

Khi người ra tay phá hết năm bảo kiếm của Nhiếp Thần Phong lộ diện, mọi người mới nhìn kĩ, thì ra đây là Lục Nguyên của Bắc Phong, sớm đã nghe tiếng Lục Nguyên thực lực rất mạnh, trong trận chiến chống mười vạn yêu ma ở Hoa Sơn đã có được chiến tích khá lớn, nhưng thực sự thì trước nay chưa nghĩ tới Lục Nguyên lại mạnh như vậy, chỉ có vài đường kiếm mà đã phá được ngũ bảo của Nhiếp Thần Phong.

Sau khi đáp xuống đất, Lục Nguyên liền chào hỏi Phương Nho: "Phương sư thúc, vừa nãy thúc giúp cháu hồi phục pháp lực, pháp lực của cháu đã hồi phục được bảy tám phần rồi, nếu không không thể thắng được Nhiếp Thần Phong, là sư điệt cháu đã đắc tội thì hãy để cháu đối phó với người này, xem xem Bắc Phong của chúng ta rốt cuộc có người hay không? Hay là lại trở thành người ngoài rồi cười Hoa SƠn chúng ta." Lục Nguyên tất nhiên đang nói hưu nói vượn, pháp lực của Lục Nguyên luôn ở mức hơn chín phần, chẳng khi nào dưới chín phần cả, lại càng không cần Phương Nho truyền pháp lực cho chàng, nhưng nói như vậy là để mọi người biết rằng lúc đó Phương Nho thua không phải vì thực lực của Phương Nho không đủ đấu lại mà vì tạm thời không kịp hồi phục.

Phương Nho cũng không phải kiếm tiên bình thường, đây là phong chủ Bắc Phong, là bộ mặt của Bắc Phong.

Phương Nho vốn định phản bác, với tính tình của hắn thì cũng như vậy, chỉ là sau khi làm chủ Bắc Phong vì có những việc phải lấy đại cục làm trọng, trước đây kiên cường không bao giờ lùi bước, nhưng không hiểu sao trong quá trình thay đổi thì tính cách cũng thay đổi. vì bộ mặt của Bắc Phong cũng chỉ có cách này thôi.

Những người khác không biết có biết Lục Nguyên có nói hươu nói vượn hay không, nhưng những người chứng kiến sự việc cũng chỉ có vài người, mà Lục Nguyên nói ra những điều đó thì chỉ cần chàng thắng được Nhiếp Thần Phong là bộ mặt của Bắc Phong coi như đã được bảo vệ chắc chắn rồi.

Làm xong những việc này, Lục Nguyên bình thản nhìn về phía Nhiếp Chính Phong nói: "Vậy, Nhiếp sư thúc, ta muốn tới thỉnh giáo."

"Nghe nói Nhiếp sư thúc ở Côn Lôn có pháp bảo lợi hại lắm, không lẽ là đống sắt vụn vừa nãy sao? Nhưng mà đám vụn đó không đủ để sư điệt chơi."

"Hy vọng Nhiếp sư thúc không để ta thất vọng."

"Hay là Côn Lôn tiên môn chỉ dùng sắt vụ thôi?"

"À, sư thúc, người yên tâm, ta hôm nay nhất định sẽ không hung hăng mà làm nhục người, chỉ là hôm nay sẽ đánh cho người bò ra đất mà tìm răng thôi. Tất nhiên nếu bò ra đất mà tìm răng thì nhất định sư điệt ta sẽ thất thủ, ta nhất định sẽ không nghĩ rằng sư thúc người đến kẻ làm sư điệt như ta ra vài chiêu vài thức cũng không đỡ được, tới lúc đó ta thành thật xin lỗi."

Lục Nguyên thản nhiên nói.

Vẻ mặt này cũng không phải là vẻ mặt thản nhiên như bình thường.

Những lời này nói ra cơ hồ như muốn cười ngược lại. Chỉ cần là những người không có liên quan gì đến Côn Lôn tiên môn thì đều sắp cười bò ra rồi. Đây đúng là quả báo, quả báo này đến cũng nhanh thật. Lúc trước Nhiếp Thần Phong còn hung hăng nói muốn làm nhục Phương Nho, làm Bắc Phong mất mặt, nhưng bây giờ người bị mất mặt lại là Nhiếp Thần Phong, là Côn Lôn.

Vừa rồi chỉ tùy ý xuất vài đường kiếm đã phá hết toàn bộ năm pháp bảo của Nhiếp Chính Phong, điều này mọi người đều thấy là sự thật.

Sắc mặt của Nhiếp Thần Phong lúc xanh lúc đỏ, nói với Lục Nguyên: "Được, ngươi được lắm. Ta muốn ngươi đại bại cuốn chiếu mà về."

Nhiếp Thần Phong này còn ăn nói hàm hồ được nữa, vừa nãy việc năm pháp bảo của hắn mọi người đều thấy rất rõ, trong lúc mọi người đang nghĩ như vậy thì Nhiền Thần Phong đã đem ra một pháp bảo. Thanh pháp bảo này vừa xuất hiện thì chỉ nhìn thấy một mặt đại kỳ đang bay phần phật, bên trên viết một chữ Âm cực lớn.

Đây là Huyền Âm Tụ Độc Phiên.

Năm đó ở Côn Lôn có một vị thất bảo chân quân Triệu Cầu Nhất, vị thất bảo chân quân này cũng là một người tuyệt thế, ba ngàn năm trước là đệ nhất ở nước Tấn, đã từng tung hoành ngang dọc mấy trăm năm mà không có địch thủ. Vị thất bảo chân quân này có bảy thanh pháp bảo, hiệu là Thiên Địa Thất Bảo. Năm đó Thất BẢo Chân Quân mang theo thất bảo bên mình chưa thua trận nào, chỉ lúc pháp lực chưa thành thì bại trong tay sư tổ đời thứ hai của BẮc Phong Hoa Sơn.

Chỉ một lần bại cũng xem như là tuyệt đường.

Mà Thất Bảo Chân Quân có bảy thất bảo, trong đó có Huyền Âm Tụ Độc Phiên, chính là dùng uế khí hàng ngàn vạn năm của sinh hồn và địa phế của hàng ngàn vạn con gấu, thêm vào đó là hơn vạn loại độc tố mà tạo thành.

Có tất cả tám mươi mốt mặt, tám mươi mốt mặt này một khi mở ra thì có thể thấy độc khí cuồn cuộn, sát khí nổi lên và từ đó phát tán ra, chỉ cần bị nó ngắm vào thì dù có chạy lên trời hay chui xuống dưới đất cũng không thoát được các độc tố, đúng là một loại tà bảo, vốn những người ở tiên môn chính đạo mà dùng loại tà bảo này thì sẽ bị dị nghị, thậm chí bị tông lão trừng phạt. Tuy nhiên năm đó Thất Bảo Chân Quân tung hoành ngang dọc, không ai trấn áp được, sau đó lưu tà bảo này lại, về cơ bản thì giới tu tiên cả nước Tấn cũng chấp nhận tà bảo này là một pháp bảo của Côn Lôn, người của tiên môn chính đạo cũng có thể dùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nhiếp Thần Phong ăn nói hàm hồ như vậy quả là có lý do, lúc này đã dùng loại tà bảo Huyền Âm Tụ Độc Phiên, hơn nữa lại còn là một trong bảy pháp bảo của Đệ nhất Tấn quốc năm đó, chỉ nhìn thất độc khí cuồn cuộn hòa thành làm một mà phát ra thì quả thực là chấn dộng thiên địa.

Mọi người có mặt ở đó đều vô cùng kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ được Nhiếp Thần Phong lúc này lại có thể dùng loại pháp bảo này.

Khó trách hắn dám nói như vậy, dám nói Lục Nguyên phải đại bại dưới tay hắn. Lục Nguyên mặc dù rất mạnh nhưng đối phó với kẻ dùng loại pháp bảo này thì chưa chắc đã thắng được, khả năng thua là rất lớn.

"Người của Hoa Sơn này phải để hăn ta nếm thử sự lợi hại của Côn Lôn chúng ta."

Đệ nhị Côn Lôn tiên môn Chu Trường Phát quát, đây là một vị tu tiên giả trường sinh thập trọng, chỉ thấy hắn vẫy tay cũng xuất hiện một loại pháp bảo, trong tay hắn xuất hiện một cái hộp trắng cực lớn, nhìn thấy cái hộp này, mọi người ở đó bất luận là ai cũng đều phải há hốc mồm kinh ngạc. Bạn đoán xem cái hộp này là gì?

Đây chính là Bạch Mi chân hạp, nghe nói chính là của vị Thất Bảo Chân Quân, chính là bắt sống một con yêu ma bạch hồ đại đạo cảnh trên đỉnh núi, dùng lông của nó để luyện thanhfm gọi là Bạch Mi Châm. Trong đó có ba vạn ba ngàn sáu trăm năm mươi chín sợi Bạch mi châm, chỉ cần một sợ bay lên người là khí huyết sẽ lưu thông ngược lại, đâm thẳng vào tim, lợi hại vô cùng.

Đây là một trong bảy pháp bảo của Thất Bảo Chân Quân.

"Ha ha, nếu muốn đánh thì tới đi, để ta xem sự lợi hại của ngươi." Đệ tam Cao Minh của Côn Lôn tiên môn nói lơn, trên đỉnh đầu người nayfchir thấy một thanh bạch quang xuất hiện, bạch quang này nổi trên bầu trời rồi dàn dần hóa thành một tờ giấy, tờ giấy này được gọi là Vạn Kiếm Trận Đồ, cũng là một trong bảy thất bảo, năm đó Thất Bảo Chân Quân thu nạp vô số kiếm pháp rồi phong ấn vào trong tờ giấy này, nên gọi là Vạn Kiếm Trận Đò, một khi nó mở ra thì trong nháy mắt đối thủ bị vây lấy, vạn chiêu kiếm pháp trong đó sẽ tấn công đối thủ, khiến đối thủ đnag sống sờ sờ cũng bị chết trong đó.

"Chỉ là một tiểu bối của Hoa Sơn mà cũng dám đối đầu với chúng ta." Người thứ năm của Côn Lôn tiên môn lên tiếng, trên đỉnh đầu hắn có một trận đồ năm sáu màu sắc. trận đồ năm màu sáu sắc này dần hóa thành hình. Năm đó Thất Bảo Chân Quân có một trận pháp gọi là Thập Tam Môn Ác TRận, tình quan thất niệm, dự giới lục ma, ảnh nhân tâm trí, hựu nhân nhập ma. Nó có mười ba ác trận chính là những trận mà trận đồ này đem ra, cũng là uy lực không giống với suy nghĩ phàm tục.

"Đúng là tìm đường chết." Người thứ năm của Côn Lôn tiên môn cười lớn, hắn đeo một thanh linh kiếm, trên đó mập mờ long báo nhị hình bàn toàn không tản đi, long phi phàm vật, trong linh kiếm sẽ xuất hiện một thanh Long Chi ẢNh, chính là thiên long hóa âm linh kiếm.

Thiên Long Hóa Âm linh hoa, một khi mở ra tốc độ nhanh như âm thanh.

Đúng vậy, chính là vận tốc âm thanh.

Đây mới là kiếm có tốc độ chậm nhất, nghe nói chỉ cần pháp lực càng cao thì tốc độ sẽ càng cao, sau cùng nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi, đến mức gặp người chém người, gặp phật chém phật.

Đây cũng là một tỏng bảy pháp bảo.

Hiện tại Côn Lôn tiên môn có sáu người, người cuối cùng không có pháp bảo gì vừa ý, nhưng năm người trước trong môn phái luôn được xem trọng, có chỗ dựa, thậm chí có người đã được định là chưởng môn của đời sau, do đó pháp bảo của họ rất tốt, còn lần này là vì Côn Lôn tien môn muốn ở trước mawth các tiên môn khác lộ ra thế mạnh của mình nên dễ dàng lấy ra năm pháp bảo đó.

Huyền Âm Tụ Độc Phiên, Tam Vạn Tam Thiên Lục Bách Ngũ Thập Cửu Căn Bạch Mi Châm, Vạn Kiếm Trận Đò, Thập Tam Môn Ác Trận, Thiên Long Hóa Âm Linh Kiếm.

Năm pháp bảo này đều là năm tỏng số bảy pháp bảo của Thất Bảo Chân Quân tung hoành ngang dọc khắp nước Tấn năm đó.

Nghĩ lại năm pháp bảo ba ngàn năm trước thực sự khiến nguời ta nghe thấy là kinh thiên động địa.

Mà bây giờ năm pháp bảo đó cũng đã được mang ra.

Pháp bảo, đều có bảo quang riêng của chúng.

Pháp bảo uy lực càng lớn thì bảo quang càng mạnh.

Mà năm cái pháp bảo này bảo quang đều hướng thẳng lên trời xanh.

Mọi người đều đã thấy Lục Nguyên một kiếm phá tan những pháp bảo mà Nhiếp Thần Phong cầm trong tay, lại nghĩ đến Lục Nguyen hành động lúc mười vạn yêu ma tấn công nên năm người này không chút khách khí, dùng thủ đoạn mạnh nhất, dùng những di bảo của tiền bối từ hơn ba ngàn năm trước để lại để đối phó với Lục Nguyên.

Nhiếp Thần Phong ha ha cười lớn nhìn về phía Lục Nguyên: " LỤc Nguyên, tiềm lực, thực lực của Côn Lôn tiên môn bây giờ ngươi sẽ được thấy."

"Đắc tội với người của Côn Lôn tiên môn chúng ta thì chỉ có bại mà thôi, hơn nữa lại còn thân bại danh liệt."

"Ngươi, Lục Nguyên, ta vốn chỉ định làm nhục Phương Nho, nhưng bây giờ ta lại muốn làm nhục cả hai người các ngươi."

"Lục Nguyên, ngươi thành danh chưa được bao lâu mà đã đắc chí, bây giờ đã đến lúc ngươi chìm thuyền rồi." Nhiếp Thần Phong hung hăng nói, lúc này hắn thấy vô cùng khoái chí, vừa nãy bị bại dưới kiếm của Lục Nguyên bây giờ có thể lấy ra năm di bảo của tiền bối.

Pháp bảo thực ra cũng có phân cấp.

Phân cấp từ pháp bảo cấp một đến cấp chín, cấp một là thấp nhất, cấp chín là cao nhất. Nhiếp Thần Phong lúc

trước dùng pháp bảo chỉ cùng lắm là cấp bốn, còn bây giờ là pháp bảo cấp tám, chỉ cách pháp bảo cao nhất có một cấp, mà pháp bảo từ cấp bốn đến cấp tám là cả một khoảng cách lớn, Côn Lôn tiên môn giỏi nhất là việc dùng pháp bảo, Nhiếp Thần Phong đã biết được khoảng cách một trời một vực này.

Vòng ngoài cây Bất Tử, năm vòng bảo quang chiếu thẳng lên tận trời xanh.

Nhiếp Thần Phong cười đắc ý.

Pháp bảo phân thành chín cấp.

Pháp bảo cấp thứ chín là cấp hủy thiên diệt địa.

Mà cấp thứ tám thì chỉ sau cấp hủy thiên diệt địa ấy một cấp.

Sự lợi hại của cấp thứ tám khiến người ta vừa nhìn đã nổi da gà.

Ở giới tu tiên nước Tấn pháp bảo cấp ít vô cùng vô cùng ít, còn cấp thứ tám thì cũng không có nhiều, mỗi pháp bảo ở cấp thứ tám đều là những pháp bảo danh chấn thiên hạ.

"Đây chính là pháp bảo cấp thứ tám."

"Chính là năm trong bảy pháp bảo của Thất Bảo Chân Quân Triệu Cầu Nhất."

"Huyền Âm Tụ Độc Phiên, Tam Vạn Tam Thiên Lục Bách Ngũ Thập CỬu Căn Bạch Mi Châm, Vạn Kiếm Trận Đồ, Thập Tam Môn Ác Trận, Thiên Long Hóa Âm Linh Kiếm, trời ơi, năm pháp bảo này xuất hiện rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc