HOA SƠN TIÊN MÔN

Một vệt phi kiếm, Lục Nguyên nhìn thấy thì ra là cái này.

Trên thư viết Đại Dung quốc sắp cử hành kế hoạch bồi dưỡng ba mươi ngày.

Trong một vạn thiên tài tuyển chọn ra ba mươi người tiến hành kế hoạch bồi dưỡng ba mươi ngày, Đại Dung quốc làm như vậy là vì ba mươi người đầu có phân nửa là người Đại Dung quốc, còn lại mấy người khác cũng là ngút trời kỳ tài, có thể kết giao với những người đó rất có lợi cho quốc chủ Đại Dung.

Ba mươi thiên tài không phải là lần này thứ hạng từ một đến ba mươi.

Mà là từ hạng hai đến ba mươi mốt.

Hạng nhất Tiêu Phong Hùng, người này trong sáu tháng đều có thể ở Ngộ Đạo bảo các, làm gì có thể gian đi đặc huấn, cho nên chỉ từ hạng hai đến thứ ba mươi mốt là ngừng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lục Nguyên xếp hạng mười một tất nhiên có trong danh sách đặc huấn.

Lục Nguyên nhìn xem, mặt trên đơn giản giới thiệu lần đặc huấn này, nói là sẽ thỉnh ba người hỗn động cảnh đến đặc huấn cho họ. Hỗn động cảnh ai cũng là nhân vật kinh thiên động địa, vì lần đặc huấn này xuất động đến ba người hỗn động cảnh, đúng là rất chú trọng thiên tài đợt này.

Lục Nguyên nhìn xem, phát hiện người phụ trách chính là đầu lĩnh thứ hai Đại Dung quốc, hỗn động cảnh Nạp Lan Đức. Nạp Lan Đức là vô thượng cao thủ tại Đại Dung quốc, mới sinh ra chưa đến ngàn năm mà thực lực khủng bố đuổi theo quốc chủ Chu Trung Dung. Nghe nói sau khi Chu Trung Dung tiến vào trung ương thiên triều thì quốc chủ tiếp theo chính là Nạp Lan Đức.

Quốc chủ Đại Dung đối với người khác muốn tiến vào trung ương thiên triều là chuyện đơn giản, nhưng Chu Trung Dung có một số việc chưa yên tâm nên mới chậm chạp không giao vị, nhưng nghe nói trong một trăm năm lão sẽ phải nhường ghế cho kế hoạch bồi dưỡng ba mươi ngày.

Trừ kế hoạch bồi dưỡng ba mươi ngày ra còn có hai đầu lĩnh hỗn động cảnh.

Lục Nguyên lại nhìn kỹ giới hiệu, nhận ra mình không thích loại đặc huấn này. Không sai, đích thực người hỗn động cảnh đến đặc huấn nhưng sắp đặt quá đầy, khi nào thì luyện tâm pháp, chừng nào luyện kiếm pháp, tràn đầy không kẽ hở, đối với những người khác là chuyện bình thường. Dù họ coi như là thiên tài đi chăng nữa có thể đến đây là qua gian nan khổ luyện, tính cách Lục Nguyên thì tự do vô hình, kêu hắn trong nửa năm bị sắp đặt như con rối gỗ luyện tập thì không vui lòng.

Không sai.

Không bằng mình từ chối kế hoạch bồi dưỡng ba mươi ngày này, đi theo con đường của mình thôi.

Lục Nguyên luôn là người thích gì làm nấy, dù rất muốn tiến vào trung ương thiên triều nhưng theo cách luyện thế này thì rất có thể luyện thành phế luôn. Loại đặc huấn này đối với hắn rất khắc nghiệt, không phù hợp tính cách.

Quyết định rồi, không tham gia kế hoạch bồi dưỡng ba mươi ngày.

Đương nhiên dù không tham gia cũng phải đi nói một tiếng, nếu không thì thất lế.

Lần đặc huấn này cử hành trong hoàng cung Đại Dung thành ư? Vậy đến đó xem. Lục Nguyên ngự kiếm thẳng hướng hoàng cung Đại Dung thành, đưa ra chứng minh vào hoàng cung, được thông báo ở một thiên điện chờ đầu lĩnh hỗn động cảnh Nạp Lan Đức.

Thiên địa này vô cùng hào hoa, mặt điện là bạch ngọc thạch, tường treo vô số trang sức lóe sáng, kim bích huy hoàng, đỉnh đầu thất tinh đăng lấp lóe bảy sắc. Lục Nguyên không chút hứng thú với cung điện xa hoa, có núi có nước điền viên như họa mới khiến mình dừng lại ngắm nhìn.

Lúc này một người tiến đến.

Người chưa vào mà Lục Nguyên liền cảm giác khí thế vô cùng cường đại, khí thế càng uy nhiếp hơn Chu Trung Dung, càng thêm bá đạo vô song, càng thêm cực kỳ đáng sợ, khủng bố! Lục Nguyên nhìn sang, chỉ thấy Nạp Lan Đức vóc dáng cực cao, vai rộng lưng hổ eo ong, có khí thế kinh khủng vô cùng, khuôn mặt như đao khắc có một vết kiếm.

- Lục Nguyên thi lễ nói:

- Xin chào Nạp Lan nhị quốc chủ.

Nạp Lan Đức nhìn Lục Nguyên, chỉ vào vết kiếm trên mặt mình:

- Phải rồi, ngươi có biết vết sẹo kiếm trên mặt ta là do đâu không?

Tất nhiên là không biết rồi, Lục Nguyên khó hiểu.

Nạp Lan Đức mỉm cười nói:

- Vết sẹo kiếm của ta là năm đó thử thách trăm quốc Yến tổ sư của ngươi Yến Thương Thiên để lại.

- Một kiếm sắc bén, tới nay ta còn nhớ nhát kiếm kia rét lạnh. Không sai, thiên phú Yến tổ sư của ngươi đúng là trên ta, tiếc rằng tâm trí hắn không tuyệt diệu bằng ta, tại trung ương thiên triều bị ta hại một phen, đắc tội con trai chủ văn minh, cho nên không thể ở lâu trong trung ương thiên triều, bây giờ nghe nói chạy trốn đến di thất địa rồi, ha ha ha ha, ha ha ha ha.

Nạp Lan Đức cười đến vô cùng sung sướng.

Khoảnh khắc khí thế Lục Nguyên thay đổi, biến thành rét lạnh như kiếm:

- Ngươi có ý gì?

Nạp Lan Đức cười nói:

- Ngươi là truyền nhân của Yến Thương Thiên chứ gì? Đừng phu nhận, từ kiếm thuật của ngươi ta có thể nhìn ra được. yên tâm đi, lần này ngươi xếp thạng mười một, cơ bản có trong danh sách trung ương thiên triều, ta không thể giết ngươi, nếu không thì ta khó tránh khỏi cái chết, đây là thiết tắc trung ương thiên triều định ra. Đại Dung quốc cho các ngươi ở trong Ngộ Đạo bảo các là đương kim quốc chủ Chu Trung Dung ra lệnh, ta không thể ngăn cản. Dù sao ta cách làm đại quốc chủ còn một trăm năm, nhưng bây giờ Chu Trung Dung bế quan rồi, nửa năm sau mới đi ra. kế hoạch bồi dưỡng ba mươi ngày vốn là Chu Trung Dung kiếm ngươi nhưng ta xóa ngươi đi, ngươi không thể tham gia kế hoạch bồi dưỡng ba mươi ngày.

- Kế hoạch bồi dưỡng ba mươi ngày này ta cho Mạc hiền điệt. Mạc hiền điệt, ra đi.

Đằng sau đại điện, Mạc Tử Hạc chậm rãi đi ra, sắc mặt rất đắc ý, phe phẩy quạt nói:

- Lục Nguyên, ngươi cuối cùng chỉ là đồ ti tiện hệ Tiên Hoa phong, lần này ngươi thắng ta ở thứ hạng là ta không may, bây giờ ta có Đại Dung quốc tinh tâm làm ra kế hoạch bồi dưỡng ba mươi ngày, danh sư Đại Dung quốc hỗn động cảnh, các loại linh thạch Đại Dung quốc đều cho ta dùng, nửa năm sau ta sẽ biến mạnh rất rất nhiều, trong thử thách cuối ta sẽ san bằng ngươi.

- Ha ha ha ha, ha ha ha ha.

Mạc Tử Hạc cười to, tiếng cười của gã lộ ra đắc ý.

Nạp Lan Đức nhìn Lục Nguyên, ánh mắt lạnh lẽo.

Lục Nguyên khó chịu!

Cực kỳ khó chịu!

Không sai, mình không định tham gia kế hoạch bồi dưỡng ba mươi ngày nhưng còn chưa nói ra đã bị Nạp Lan Đức tước đi tư cách, còn dùng ánh mắt diều hâu nhìn gà con xem mình, Mạc Tử Hạc thì đắc ý thay thế vị trí của mình, đang nhìn mình cười to.

Lục Nguyên chỉ thấy đáy lòng đè nén khó chịu.

Áp ức này đè ép mình khó chịu đến cực hạn.

Lục Nguyên nhìn Nạp Lan Đức, nhìn Mạc Tử Hạc, nói:

- Đại Dung quốc Nạp Lan Đức ta không ham thích gì, thế tạm biệt.

Đại Dung quốc không có gì hay ho, hắn quyết định trở về Hoa Sơn, nửa năm sau sẽ lại đến đây. Không lẽ không có kế hoạch bồi dưỡng của các ngươi thì ta sẽ không bằng cặn bã Mạc Tử Hạc ngươi sao?

Đáy lòng Lục Nguyên đè ép tức giận.

Tấn quốc, Hoa Sơn, Tư Quá Phong.

Chu Thanh Huyền chắp tay sau lưng, tóc trắng tung bay, như tiên nhân theo gió mà đi.

Gió thổi chim hót, trong gió có hương hoa nhè nhẹ, cũng thổi đến một truyền thư.

Thư đến từ Đại Dung quốc, ký tên là "Trác Lăng Vân". Tại Đại Dung quốc đa số người đều biết Trác Lăng Vân là ai, đấy là đầu lĩnh hỗn động cảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc