NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN



“Nữ chủ nhân? Cô xứng sao? Cô chỉ là một đối tượng kết hôn giả thôi!”
Lâm Ngọc tức giận nói.

“Có muốn tôi cho cô xem giấy hôn thú của mình không?”
Mạch Tiểu Miên cũng tức lên nói.

“Cô.”
Lâm Ngọc nhất thời cứng họng.

Không sai, Kiều Minh Húc cùng Mạch Tiểu Miên đã đăng ký kết hôn rồi, từ góc độ pháp luật mà nói, là vợ chồng hợp pháp.


Cô cũng đúng thật là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.

“Lâm tiểu thư, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi, mời cô đi mau, sau đó thuận tiện giúp tôi đóng cửa lại.”
Mạch Tiểu Miên không muốn dây dưa tiếp tục cùng Lâm Ngọc thêm nữa.

Dĩ nhiên từ góc độ nào đó mà nói, cô cũng xem như là thiếu nợ Lâm Ngọc.

Nếu như không phải cô cứu Kiều Thanh, được Kiều Thanh nhìn trúng.

Nếu như không phải cô kết hôn với Kiều Minh Húc, hai người bọn họ hẳn là có thể thuận theo tự nhiên mà đi chung với nhau.

Nhưng mà, những chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Cô vốn không muốn lấy chồng, nhưng nhà họ Kiều lại đưa cô vào thế khó, nên cô chỉ có thể theo.

“Mạch Tiểu Miên, tôi hỏi cô, ngày hôm qua Minh Húc có ngủ cùng có ở chỗ này không!”
Lâm Ngọc thấy trên giường chỉ có một cái mền, lập tức truy hỏi.

“Không có, anh ấy ngủ trên ghế sô pha, cô cứ yên tâm đi!”
Mạch Tiểu Miên tức giận nói.


Nghe thấy lời này của cô, Lâm Ngọc mới hơi yên lòng lại.

Sau đó lại dùng dáng vẻ kẻ thắng cuộc nói với Mạch Tiểu Miên: “Mạch Tiểu Miên à, cho dù cô có phí hết tâm tư, Minh Húc cũng sẽ không đến gần cô chút nào đầu.

Anh ấy chỉ thích ôm tôi ngủ thôi, sẽ không chạm vào có đâu.”
Lời này khiến cho đáy lòng của Mạch Tiểu Miên trầm xuống, không khỏi nói: “Đây là chuyện riêng tư của hai người, không cần cô phải ở trước mặt khoe khoang với tôi.

Tôi cũng không có hứng thú với anh ấy.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Lâm Ngọc dùng vẻ mặt chán ghét nhìn cô, nói: “Loại pháp y cả người ám mùi thi thể như cô ấy à, Minh Húc tuyệt đối sẽ không bao giờ đến gần cô!”
Môi của Mạch Tiểu Miên hơi giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.

Cô không để tâm tới Lâm Ngọc kia nữa, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mục đích của Lâm Ngọc đã đạt được, lo Kiều Minh Húc sẽ trở lại nên cũng chỉ lái xe rời đi.

Cô ta vừa đi không lâu, Kiều Minh Húc cũng trở về.

Tiến vào phòng khách, không thấy Mạch Tiểu Miên đầu nên anh lên lầu tìm.


Nhìn thấy cô ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mái tóc ngắn mượt mà, cổ thon dài, thân người gầy thanh tú, mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình...!
Bóng lưng của cô dường như mang theo một cảm giác tịch mịch, chạm vào chỗ mềm mại nhất trong trái tim anh.

Trong đầu Mạch Tiểu Miên lúc này, lại bất giác nhớ tới Trình Bắc Thiên.

Lúc hai người còn ở bên nhau, bọn cô rất thích đi dạo bờ biển, cùng nhau nắm tay vui vẻ chạy vờn sóng biển, cùng nhau nằm phơi nắng trên bờ cát trắng, dùng hai chiếc ống hút uống chung một trái dừa...!
“Tiểu Miên, đợi anh có tiền, anh nhất định sẽ mua một căn nhà nhỏ gần bờ biển.

Chúng ta sẽ cùng nhau ở đó, nhìn những đứa trẻ của chúng ta vui vẻ lăn lộn trên bãi biển.”
Khi đó, Trình Bắc Thiên đã nói vậy.

Mạch Tiểu Miên cũng tràn đầy mong đợi đáo: “Chúng ta sẽ nuôi hai đứa bé, một đứa con
trai, một đứa con gái, còn có một chú chó, một chú mèo, thêm vài con thỏ..”.


Bình luận

Truyện đang đọc