Thông thường sự chờ đợi này sẽ rất lâu, hoặc có khi ít hơn, hoặc đơn giản là không được chấp thuận.
Mái ấm tình thương thường chỉ dựa vào sự đóng góp của những người hảo tâm, muốn giữ lại hàng trăm người già yếu, bệnh tật thật sự vô cùng chật vật.
Là một bác sĩ pháp y hạng nhất, lương thưởng mỗi tháng của Mạch Tiểu Miên cộng lại khoảng 10.000 tệ.
Cô bình thường chỉ tập trung vào công việc nghiên cứu pháp y, không lui tới với người nào cả, cũng không chú trọng đến việc hưởng thụ vật chất.
Cha mẹ cô còn chưa về hưu, lương cũng dư dả, mà chi tiêu hàng ngày của cô cũng không nhiều, vì vậy mỗi tháng cô đều trích ra một nửa tiền lương của mình để mua nhu yếu phẩm hàng ngày, quần áo, giày dép, mũ nón các loại cho người già và trẻ em trong mái ấm tình thương.
Vừa bước vào mái ấm tình thương, lập tức đã có vài đứa trẻ lao tới, kéo quần áo, ôm đùi cô ngọt ngào gọi "chị Tiểu Miên".Cũng chỉ có những người ở đây sẽ không vì nghề bác sĩ pháp y mà xa lánh cô, coi cô như ma quỷ, mà vô cùng thân thiết với cô, dựa dẫm vào cô, yêu thích cô.
Mạch Tiểu Miên cúi người ôm một cậu bé hơi bị bại não tay chân không linh hoạt đứng dậy, cầm lấy khăn giấy lau nước miếng trên khóe miệng cậu, nói: "Tiểu Huy, em đã viết được hai chữ chưa nào?"
"Chị...!Tiểu...!Miên...!ơi...!em...!đã...!biết...!viết...!ba...!chữ...!rồi...!đấy..."
Tiểu Huy nói không rõ lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết bẩn mang theo vẻ kiêu ngạo, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Mạch Tiểu Miên, muốn nhận được lời khen của cô.
"Thật sao? Tiểu Huy của chúng ta thật đúng là đứa trẻ thông minh nhất thế giới mà!"
Mạch Tiểu Miên cực kỳ khoa trương ra vẻ mừng rỡ lớn tiếng khen ngợi cậu.
Niềm vui trên mặt Tiểu Huy càng trở nên đậm nét hơn, cậu ấy vừa cười vừa chảy nước miếng nói: "Chị ...!Chị ...!thích...!em ...!nhất...! sao...?"
"Tất nhiên rồi, chị thích Tiểu Huy nhất, Tiểu Huy vừa thông minh lại vừa đẹp trai.
Chị không thích Tiểu Huy thì thích ai chứ?"
Mạch Tiểu Miên đưa tay xoa xoa mái tóc đã hơi bết dính lại vì mấy ngày chưa gội của cậu ấy, híp mắt cười.
Tiểu Huy nghe vậy lập tức cười khúc khích, dúi đầu vào lòng cô nói: "Em...cũng...thích...chị...Tiểu...!Miên...nhất..."
"Chị ơi, chị chỉ thích Tiểu Huy thôi, không thích chúng em sao?"
Những đứa trẻ khác hơi ghen tị kêu la.
"Chị cũng thích các em chứ, các em đều là những đứa trẻ thông minh, đáng yêu, xinh đẹp nhất!"Mạch Tiểu Miên sờ đầu từng đứa trẻ một.
Những đứa trẻ khác lúc này cũng híp mắt cười thỏa mãn.
Các bé trai, bé gái này vì thân thể hoặc trí tuệ có chút thiếu sót mà bị cha mẹ vứt bỏ trên đường, có lúc là ở cổng của mái ấm tình thương.
Thường ngày các bé cũng chỉ có thể nhận được sự quan tâm từ các tình nguyện viên.
Tuy nhiên, hầu hết các tình nguyện viên, ví dụ như sinh viên đi tình nguyện đều đến với một mục đích thực dụng nào đó.
Chẳng hạn như muốn cộng thêm điểm rèn luyện vào bảng thành tích, tìm cách để bản thân được đánh giá tốt mà đến chứ không phải dùng tấm lòng nhân ái mà đối đãi với các bé, chỉ là lui tới theo hình thức mà thôi.
Một số các tình nguyện viên khác trong xã hội cũng giống như vậy.
Còn có cả vài công ty đến làm màu nữa.
Hiếm ai có thể kiên trì lâu dài như Mạch Tiểu Miên, hơn nữa còn xuất phát từ sự quan tâm chân thành lại càng ít hơn.
Trái tim của trẻ em vô cùng nhạy cảm, chúng sẽ nhạy bén biết được ai là người thực sự tốt với chúng, ai là người chỉ đến vì hình thức mà thôi.
Mạch Tiểu Miên đem theo những món đồ mình mang đến lần lượt cho từng người già, trẻ em ...
Lần này còn mang theo đặc biệt nhiều đồ, mọi người vui vẻ như được nhận quà Tết vậy.
Mạch Tiểu Miên trò chuyện cùng những cụ già cùng mấy đứa trẻ một lúc, thấy viện trưởng Dương Thu Hoài đã trở về bèn đứng dậy đi vào phòng làm việc với bà.
Khi mái ấm tình thương này được thành lập, Dương Thu Hoài đã được thương nhân Hong Kong mời đến nơi này làm viện trưởng, quản lý mái ấm tình thương này.
Bà ấy là một người rất nhiệt tình, tốt bụng, tỉ mỉ và có năng lực, bà đã quản lý mái ấm tình thương này hoạt động khá tốt..