NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN



Với kinh nghiệm giải phẫu nhiều năm, cô hiểu rõ cấu tạo cơ thể con người như lòng bàn tay vậy.

Thêm vào đó từ nhỏ cô đã được cha cho đi học võ ở trường võ thuật.

Cho dù là về lực ngón tay hay thủ pháp thì cô đều có thể sử dụng phương pháp cấp cứu của thầy mình được.
Nếu như cô không làm bác sĩ pháp y thì cô cũng có thể trở thành một bác sĩ tuyệt vời.
Mạch Tiểu Miên cứu được ông cụ thoát khỏi bờ vực nguy hiểm, xe cấp cứu cũng chạy tới.

Bác sĩ cũng không hỏi cô là ai, chỉ yêu cầu cô đi cùng.
Giúp người phải giúp cho đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên.
Mạch Tiểu Miên có vẻ ngoài trông lạnh lùng nhưng bên trong lại có trái tim ấm áp.
Cô không biết làm cách nào để liên lạc được với người nhà ông cụ, mà bây giờ cô cũng không có việc gì phải làm, vì vậy đành đi theo xe cấp cứu, đưa ông cụ đến bệnh viện, làm thủ tục nằm viện cho ông.
Đợi đến lúc cô hoàn thành xong thủ tục rồi đi đến phòng bệnh của ông cụ, ông cụ đã khôi phục lại tinh thần sau khi được bác sĩ điều trị, đang nói chuyện với bác sĩ chăm sóc.
Bác sĩ phụ trách trông cực kỳ cung kính khi nói chuyện với ông cụ trước mặt.
Thấy cô trở lại, bác sĩ kia liền nói với ông cụ: "Ông Kiều à, hôm nay ông có thể khỏe lại nhanh như thế phần lớn là nhờ cô gái này sơ cứu đúng cách, giúp chúng tôi tiết kiệm được chút thời gian.

Nếu không, hậu quả thật không thể tưởng tượng được đâu!"
Ông cụ gật đầu, vẻ mặt đầy cảm kích ân cần nói cảm ơn Mạch Tiểu Miên.
"Không cần cảm ơn, cứu sống người bị thương là trách nhiệm của mỗi người chúng cháu."
Mạch Tiểu Miên thuận miệng nói ra khẩu hiệu dán ở bên hành lang bệnh viện, nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Bây giờ ông đã không sao, cháu cũng nên đi rồi, ông giữ gìn sức khỏe!"
"Cô gái, đợi đã."
Ông cụ gọi cô lại, nói: "Ông còn chưa biết tên của cháu."
"Cháu tên là Mạch Tiểu Miên."
Mạch Tiểu Miên không hề giống như Lôi Phong gì đó, làm việc thiện không để lại tên tuổi.

Khi người khác hỏi tên, cô nói tên cho người ta, cũng không phải muốn hồi đáp, mà đây là một phép lịch sự.
“Được rồi, ông nhớ rồi, ông là Kiều Thanh.

Nếu như không có cháu, hiện tại chắc ông đã như người không có tri giác nằm trên giường, không thể động đậy được nữa.

Ông muốn trả ơn cho cháu, không biết cháu cần cái gì."
Nghe thấy cái tên Kiều Thanh này, Mạch Tiểu Miên có chút kinh ngạc.
Ở thành phố A, ngay cả một đứa trẻ cũng biết Kiều Thanh là ai.
Dĩ nhiên, Kiều Thanh kia không phải là ông trời, mà ông là người sáng lập tập đoàn Kiều Thị, tập đoàn lớn nhất thành phố A, và cũng là người giàu nhất thành phố A.
Khó trách, bác sĩ phụ trách lại cung kính với ông ấy như vậy.
"Ha ha, cảm ơn ông, mặc dù cháu không phải Lôi Phong, nhưng lúc cứu người cũng không nghĩ tới chuyện hồi đáp gì cả.

Cháu không mong cầu gì cả, ông chỉ cần trả chi phí làm thủ tục nằm viện vừa rồi cho cháu là được."
Mạch Tiểu Miên lấy biên lai vừa thanh toán ra, đưa đến trước mặt Kiều Thanh, nói: "Tổng cộng là 3.460 tệ, đây là biên lai."
"Cô gái này, ông Kiều của chúng ta còn thiếu cô mấy tệ đó sao?"

Bác sĩ phụ trách ở một bên không hài lòng nói: "Ở thành phố A, đừng nói là mấy nghìn tệ này, cho dù là vài triệu ông ấy cũng có thể đưa cho cô đấy."
"Tôi chỉ làm hết bổn phận của mình thôi, mấy triệu thì tôi không cần, chỉ cần đưa tôi mấy nghìn này là được."
Mạch Tiểu Miên là một người cứng đầu.
Mặc dù cô không giàu có, nhưng tiền lương của cô vẫn đủ trang trải cho cuộc sống hàng ngày.
"Trừ cái này ra, cháu còn có yêu cầu nào khác không? Mạch tiểu thư, cháu có thể cho tôi một cơ hội trả ơn được không?"
Kiều Thanh nhìn cô gái có đôi mắt trong veo yên tĩnh trước mắt, hỏi.
"Ông có thể được cháu cứu thành công đã tốt lắm rồi."
Mạch Tiểu Miên cười nói: "Làm việc tốt không cần báo đáp, đây là phẩm chất tốt đẹp của người Trung Quốc chúng ta.

Ông cũng đừng quá coi trọng công lao của cháu như vậy, chỉ cần trả lại cho cháu 3.460 tệ là được."
Kiều Thanh hỏi số tài khoản của Mạch Tiểu Miên, cầm điện thoại lên chuyển 3.460 tệ cho cô.
Ông không chuyển nhiều hơn, để tránh không tôn trọng cô gái này..


Bình luận

Truyện đang đọc