Nhưng Kiều Minh Húc thật sự quá đẹp trai, ăn mặc còn rất đẹp, cũng đang cầm kẹo bông gòn ăn, vô tình lại có hiệu quả quảng cáo, khiến cho người ta tưởng rằng kẹo bông gòn đó rất ngon.
Người đi ngang qua cũng không nhịn được mà mua một cây ăn thử.
Có lẽ là ông chủ bán kẹo bông gòn kia chưa bao giờ được thử cảnh buôn bán tốt như vậy, cười đến mức thấy răng không thấy mắt.
“Ha ha, chị dâu, anh em ăn kẹo bông gòn rồi à?”
Sau khi Kiều Mai Kim nhìn thấy ảnh chụp thì nhanh chóng trả lời Wechat, nhe răng cười gian.
“Ừ, còn ăn rất ngon lành nữa.
”
“Ha ha, buồn cười chết mất, em gửi ảnh cho cha mẹ và ông nội xem, bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
”
“Ha ha.
”
“Chị dâu, chị phải cố gắng đứng lên nhé, đến lúc đó hãy dẫn anh ấy đi ăn các loại quà vặt vỉa hè ở khắp nơi trên thế giới, đổi cái thói quen sạch sẽ khiến người ta thấy phiền kia đi, tốt nhất là để anh ấy ăn mấy thứ như chao ấy, hì hì.
”
Mạch Tiểu Miên đổ mồ hôi hột, đến cô còn chống cự chao chứ đừng nói là Kiều Minh Húc.
Món này thì thôi.
“Đang nói gì với Mai Kim vậy?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Kiều Minh Húc thấy cô cười gian xảo thì cũng ghé đầu lại xem.
Mạch Tiểu Miên vội vàng đóng khung chat lại, nhe răng: “Không nói gì cả, hì hì.
”
“Không nói gì?”
Kiều Minh Húc liếc cô một cái: “Cười như vậy là biết không có ý tốt.
”
“Hì hì.
”
Mạch Tiểu Miên tiếp tục liếm kẹo bông gòn.
Sau khi hai người tiêu diệt hết kẹo bông gòn, Kiều Minh Húc nhìn thấy khóe miệng cô còn dính một ít kẹo, anh bèn lấy khăn tay ra lau khóe miệng cho cô, sau đó lại lau khóe miệng của mình rồi mới gấp khăn tay lại, bỏ vào trong túi quần, định mang về cho dì Trương giặt.
Hai người tiếp tục đi trên phố, đi thẳng tới con phố Ngọc Thạch nổi tiếng ở thành phố A.
Kiều Minh Húc cũng muốn tặng cô một ít phụ kiện ngọc thạch nên bèn đẩy cô đi vào cửa hàng ngọc thạch lớn nhất phố Ngọc Thạch – Thúy Ngọc Hiên.
Tống Minh Chương, ông chủ của Thúy Ngọc Hiên là chỗ quen biết với anh.
Vừa nhìn thấy anh đi vào thì vội vàng đón tiếp, sau khi hàn huyên vài câu, ánh mắt bèn dừng lại ở trên người Mạch Tiểu Miên đang ngồi xe lăn: “Anh Kiều, đây là?”
“Vợ tôi Mạch Tiểu Miên.
”
Kiều Minh Húc trả lời rất thản nhiên: “Xem xem trong quán của các anh có cái gì hợp với vợ tôi.
”
“Có ngay, mời anh Kiều và chị nhà lên tầng…”
Tống Minh Chương nói xong, nghĩ tới Mạch Tiểu Miên đang ngồi trên xe lăn không tiện lên tầng hai, bèn vội nói: “Cũng có thể đến sảnh bên cạnh tầng một.
”
“Lên tầng hai đi.
”